Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống


Mộc Cẩm nhanh chóng liếc mắt nhìn các muội muội đệ đệ.
Thấy trong mắt muội muội cùng các đệ đệ đều là bất đắc dĩ cùng lo lắng, Mộc Cẩm cười an ủi: "Không sao, chúng ta đi ra ngoài xem một chút.”
Mộc Oánh cắn cắn môi, có chút tức giận thì thào:m
"Mỗi lần trưởng tỷ từ trên trấn trở về sau, phàm là có người tới trong nhà tìm, liền không có chuyện tốt.

Thật không biết nơi nào có nhiều chuyện không yên tĩnh như vậy!"
Mộc Cẩm nghe Nhị muội thì thào oán giận, đưa tay nắm lấy tay nàng.
"Đừng sợ, nước đến thì đất che, không có chuyện gì không giải quyết được.

Nhị muội ngươi không cần ngày ngày lo lắng, thân thể không tốt.”
Mộc Oánh sinh ra đẹp, theo tuổi càng lớn, ngày càng đẹp, nhưng trên mặt tiểu cô nương luôn bao phủ một tầng u sầu.
Từ sau khi nàng sống lại, cải thiện ăn uống cho bọn nhỏ trong nhà, chỉ có vóc dáng Nhị muội lớn lên rất y, trên người cũng không thấy nhiều thịt, khô ráo gầy teo, Mộc Cẩm là lo lắng cho nàng.
Mộc Oánh không muốn trưởng tỷ hao tâm tổn sức lo lắng cho mình, nghe lời gật đầu.
Mộc Cẩm đi mở cửa, các đệ đệ muội muội đều đuổi theo.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy là một tiểu cô nương mặc áo mùa hè bán tân màu xanh đậm, cô nương này ước chừng mười hai tuổi, mặt tròn mắt to, màu da hơi đen.
Mộc Cẩm vừa nhìn thấy mặt nàng liền biết nàng là ai.
Cùng trưởng thôn phu nhân lớn lên có bảy phần giống nhau.
"Cẩm tỷ tỷ, ta là Nhị Ny Tử cha ta bảo ta đến nói với tỷ một tiếng, tỷ muốn vật liệu gỗ đều chuẩn bị tốt.

Cha ta mang theo người đem vật liệu gỗ mang về thôn, là đưa đến nhà tỷ hay là như thế nào?"
Mộc Cẩm mím môi cười, trưởng thôn làm việc vẫn rất nhanh nhẹn, nàng vốn không nghĩ tới chuyện gỗ lại nhanh như vậy.
Mộc Cẩm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía đại đệ tử Xuyên, "Tử Xuyên, đệ đi xem Lưu gia gia lái xe bò thôn chúng ta ăn cơm trưa xong còn đi thị trấn hay không.”
Nghe được lời này của Mộc Cẩm, Mộc Tử Xuyên còn chưa mở miệng, Nhị Ny Tử đã che môi cười.
"Cẩm tỷ tỷ lời này buồn cười, lái xe bò không phải vì kiếm tiền sao? Tỷ nguyện ý trả tiền, người ta khẳng định nguyện ý đi a!"
Mộc Cẩm nghe vậy cũng nở nụ cười, "Nhìn ta...!là đạo lý này." 
Nhưng vẫn nói với Mộc Tử Xuyên: "Ngươi vẫn nên đến nhà Lưu gia gia trước một chuyến, hỏi giá cả, dù sao gỗ cũng không nhẹ.”
Mộc Tử Xuyên nói một câu "Trưởng tỷ yên tâm", xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa, Mộc Tử Khê mang theo đậu hủ khô đã trở lại.
Nhị Ny Tử nhìn vật dùng lá chuối tây bọc trong tay Tử Khê, dây cỏ buộc vào, ánh mắt lóe lên.
Nàng biết, hôm nay nhà Mộc Cẩm mua đậu hủ khô ở quán Trung Thực.
Nàng cũng thường xuyên bị mẫu thân nàng sai đi mua qua, rất quen thuộc.
Nhưng lúc nangd đi mua, không phải mua đậu khô thì là mua đậu hủ, người thân trong nhà hoặc là lễ mừng năm mới mới có mua đậu hủ khô
Nghĩ đến lúc phụ thân cùng mẫu thân nói chuyện riêng, nhắc tới nhà Mộc Cẩm, đều là tán thưởng, còn nói mấy hài tử tam phòng Mộc gia kia mỗi người đầu óc hoạt bát, lại cần cù chăm chỉ có năng lực...
Mà mẫu thân của các nàng lúc trước lại biết nhận thảo dược, nữ hồng làm cũng tốt, dạy hài tử chính là tốt...
Chính là đáng tiếc đôi vợ chồng Tam Phòng kia c.h.ế.t quá sớm, nếu không Mộc gia Tam Phòng nhất định phải phát tài, sẽ là gia đình tốt nhất của Mộc gia thôn!
Tròng mắt to đảo một vòng, trên mặt Nhị Ny Tử liền hiện ra ver mặt lấy lòng.
Nhưng, nàng không phải đi về phía Mộc Cẩm, mà là tiến lên kéo cánh tay Mộc Oánh, quay đầu ngọt ngào nói với Mộc Cẩm:
"Cẩm tỷ tỷ, ta biết Oánh tỷ tỷ nữ hồng là tốt nhất, ta có thể cùng Oánh tỷ tỷ học làm nữ hồng hay không a?"
Mộc Cẩm nghe vậy ít nhiều có chút kinh ngạc.
Tính tình như vậy, nếu là người tâm địa lương thiện, ngược lại có thể dùng được.
Nhị muội muội thêu thùa cùng cắt may đều 
vô cùng tốt, Mộc Cẩm đã thay nàng tính toán tốt, tương lai để cho Nhị muội muội cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính nàng lập thế.
Mộc Cẩm vốn muốn tìm người xứng đáng cùng nàng đi hết quãng đời còn lại, nhưng sau khi sống lại cuộc đời, nàng đã hiểu. 
Dù thế giới này có khắc nghiệt và bất công với nữ tử đến đâu, nữ tưt cũng không thể giao hạnh phúc, thậm chí cả mạng sống của mình cho nam nhân.
Nữ tử đã có tài năng, có cơ hội nhất định phải coi trọng tài năng của mình.
Dùng hay không dùng, có nguyện ý dùng hay không là một chuyện, nhưng nhất định phải có!
Nhị muội có bản lĩnh này, cùng đời trước không ngừng học hỏi, chính nàng cũng học được một thân bản lĩnh, vậy thì dùng bản lĩnh của mình tích góp bạc, không ngừng tích góp bạc, mua ruộng mua cửa tiệm mua đất!
“Oánh tỷ tỷ, ngươi dạy ta làm nữ công......!được không?@
Tiếng làm nũng của Nhị Ny Tử kéo suy nghĩ Mộc Cẩm về, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Nhị Ny Tử lập tức nhìn về phía nàng.
"Nhị Ny Tưt là chính mình muốn học nữ hồng hay là cha mẹ ngươi hi vọng ngươi học một kỹ nghệ”
Mộc Cẩm nhìn nàng.
Sắc mặt Nhị Ny Tử liền suy sụp, trong giọng nói có vài phần ủy khuất.
“Ai......!Cẩm tỷ tỷ, cha mẹ ta làm gì có loại ý nghĩ này a.

Là ta tự mình muốn học! Ta thích nữ công!”
Cắn cắn môi, trong đôi mắt to linh động của Nhị Ny Tử hiện lên một tia hướng tới.
Mộc Cẩm nghe nàng nói tiếp: "Trong thôn bên nhà ngoại tổ mẫu ta có một tú nương, được các đại hộ trong huyện nuôi dưỡng đấy."
“Ta biết cháu gái nhà nàng Tiểu Thúy......!Tiểu Thúy cho ta xem qua khăn nàng thêu, rất đẹp! Những bông hoa được thêu trên đó giống như thật vậy!"
Mộc Cẩm nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, trong lòng khẽ động.
“Cùng Oánh tỷ tỷ ngươi học làm nữ công, ngoại trừ chính ngươi, cũng phải xem ý tứ của cha mẹ ngươi.

"Mộc Cẩm nói.
Nhị Ny Tử nghe vậy liền kích động, "Được! Cẩm tỷ tỷ, Oánh tỷ tỷ, ta trở về tìm cha mẹ ta nói đi!”
Mộc Cẩm thấy nàng cao hứng như vậy, cũng nở nụ cười, mời: "Vất vả ngươi làm chân chạy một chuyến, sắp đến giờ ăn trưa rồi, ngươi ở lại nhà ta ăn đi.”
Mèo không ăn cá
Nhị Ny Tử nghe vậy cũng không xấu hổ, dứt khoát hào phóng đáp ứng.
Nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta về trước cùng mẫu thân ta nói một tiếng!”
Mộc Cẩm cười đồng ý, sau khi Nhị Ny Tử rời đi, Mộc Oánh có chút thấp thỏm nhìn trưởng tỷ nhà mình.
“Trưởng tỷ, dạy Nhị Ny Tử làm nữ hồng......!Muội thật sự được sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui