Mộc Cẩm dừng bước, cùng hai đệ đệ quay lại nhìn.
Lão bản bán vịt thật thà cười, "Ta xem cô nương nội tạng vịt kia đều muốn, ta muốn hỏi một chút, ta nơi này còn thừa có rất nhiều, cô nương cần hay không?"
Khóe môi Mộc Cẩm nhếch lên, hỏi: "Ông chủ Hồng, mấy món nội tạng vịt này không ai muốn sao?”
Ông chủ tiệm vịt Hồng bất đắc dĩ cười, "Nếu có người muốn, nhưng chỉ có thể ta tặng không, người ta lại không muốn bỏ tiền ra mua, lại không có tiền mua một con vịt ở tiệm vịt của ta, cái này..."
Mộc Cẩm hiểu.
"Mộc cô nương một lần ở chỗ ta mua năm con vịt, lại là làm ăn buôn bán, những thứ này ta đều có thể cho Mộc cô nương làm khuyến mãi!"
Mộc Cẩm gật đầu đồng ý.
Cười nói cảm ơn, cũng nói cho hắn biết, ngày mai hoặc là ngày sau sẽ trở lại chuồng vịt của hắn mua vịt.
Ông chủ Hồng nghe vậy cao hứng cười không ngậm miệng lại được.
Cao hứng đáp ứng, cũng tỏ vẻ đến lúc đó có bao nhiêu nội tạng vịt đều tặng cho Mộc Cẩm làm khuyến mãi.
Vả lại, lúc này hắn còn bảo Mộc Cẩm chờ một chút, hắn giúp nàng xử lý đống nội tạng vịt kia một chút.
Ví dụ như con vịt muốn cắt bỏ những thứ bẩn thỉu bên trong, ruột vịt cũng vậy, tim vịt cũng phải cắt bỏ để lấy m.á.u tụ.
Ông chủ Hồng đã quen làm việc này, vừa nhanh vừa sạch sẽ.
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, bởi vì quá nhiều, Hồng lão bản dứt khoát dùng một cái thùng gỗ lớn để đựng, bảo Mộc Cẩm lấy về, chờ lần sau đến chuồng vịt của hắn mua vịt lại mang tới.
Nếu Ông chủ Hồng chỉ lấy mấy thứ nội tạng vịt này làm khuyến mãi, Mộc Cẩm lấy liền nhận lấy.
Nhưng người ta bỏ ra sức lao động, giúp nàng xử lý tốt toàn bộ số nội tạng vịt này, Mộc Cẩm không đành lòng lấy không.
Liền từ trong túi xách lấy hai mươi đồng đưa cho ông chủ Hồng.
Cười nói:”Ông chủ hồng nhất định phải cầm, ta đây không phải mua nội tạng vịt, là cho ngươi tiền công.”
Ông chủ Hồng sửng sốt.
Trong mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ ngoài ý muốn, còn có vài tia cảm động.
Nhưng vẫn là nhanh chóng khoát tay lại lắc đầu, "Không được làm không được! Mộc cô nương đem tiền cầm về, phí chút công phu không tính là chuyện gì!
“Mộc cô nương nguyện ý chiếu cố việc làm ăn của chuồng vịt nhà ta, còn có chuồng gà của Anh rể ta đã giúp chúng ta một việc lớn rồi!"
Mộc Cẩm mím môi, nhẹ nhàng cười cười.
“Việc nào ra việc đó.
Tiền công xử lý của chúng ta khẳng định nhiều hơn ngươi, không chừng không xử lý tốt như vậy.
Tiền công này ta nguyện ý trả, ông chủ Hồng nhận đi.”
Hốc mắt ông chủ Hồng liền đỏ lên.
Những gia đình phú quý kia cũng có tâm huyết dâng trào muốn ăn chút gì đó khác lạ, đến chỗ hắn mua nội tạng vịt.
Những thứ nội tạng vịt kia đương nhiên đều là hắn giúp xử lý tốt, nhưng chưa từng có khách nhân bởi vì hắn giúp đỡ xử lý vịt tạp chủ động cho hắn tiền công a...
Mộc cô nương này thật đúng là tốt bụng lại coi trọng những người làm ăn nhỏ bé như bọn họ a!
Mộc Cẩm thấy hắn thật lâu không đưa tay nhận, liền cười nói: "Ngươi nhận đi, sau này ta muốn nội tạng vịt còn phải nhờ ông chủ Hồng giúp ta xử lý.
Nếu tiền công này ngươi không nhận, sau này ta cũng không tiện nhờ ngươi giúp đỡ.”
Thấy Mộc Cẩm nói đến nước này, ông chủ Hồng mới ngượng ngùng đưa tay nhận lấy.
Cái này lại thêm một thùng gỗ nội tạng đã xử lý tốt, Mộc Cẩm tam tỷ đệ liền thật sự cầm không nổi.
Cái thùng gỗ nội tạng vịt này cũng phải hai mươi mấy cân.
Suy nghĩ một chút, Mộc Cẩm liền không có ý định đi chuồng ngỗng mua ngỗng.
Lần sau đi mua ngỗng vậy.
Đang định tìm một cước phu vận chuyển hàng hóa đến hỗ trợ, Lăng Không liền tìm đến.
Thấy ba tỷ đệ Mộc Cẩm thở phì phò, liền sải bước đi về phía này.
Hắn vừa đến, một tay xách thùng gỗ lớn đựng nội tạng vịt, một tay cướp đi giỏ trúc đựng năm con vịt béo, cái này còn chưa tính, còn cướp luôn giỏ trúc đựng gà trống lớn mà Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê hai người đang khiêng.
Sau đó hướng Mộc Cẩm mấy người nói: "Cô nương, ngươi cùng Tử Xuyên Tử Khê đệ đệ đi dạo trở về, ta trước đem đồ vật mang về rửa sạch.
Cái này gà trống lớn cũng phải giết..."
Nói xong, liền mang theo gà vịt nhanh như chớp chạy.
Mộc Cẩm dở khóc dở cười.
Hai tiểu huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê vẻ mặt hâm mộ.
“Lăng nhị ca thật có sức lực tốt a!”
Mộc Cẩm cười nhìn hai đệ đệ, "Hai người các đệ chăm chỉ luyện tập võ nghệ, trưởng thành cũng có thể như thế.”
Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê gật đầu lia lịa.
Mộc Cẩm suy nghĩ, chờ quen thuộc thêm một chút, thử mời hai huynh đệ Lăng Hư dạy hai đệ đệ học võ xem có được hay không.
Nếu hai huynh đệ bọn họ nguyện ý làm Võ sư phụ của hai đệ đệ, nàng nhất định phải đốc thúc hai đệ đệ theo sư phụ học võ.
Trên đường Mộc Cẩm và hai đệ đệ trở về cửa hàng, lại mua chút đồ ăn đồ dùng xách về cửa hàng.
Sau khi ba tỷ đệ trở về cửa hàng, phát hiện gà trống cũng g.i.ế.c xong, nội tạng gà cũng xử lý xong rửa sạch, vịt cũng rửa sạch sẽ.
Cho Lăng Hư và Lăng Không hai đại tiểu tử sau khi chạy nạn thân thể thiếu hụt ăn ngon nhất.
Mộc Cẩm liền nhớ tới tiết gà.
Sau khi tiết gà đông lại, mềm mại mềm mại, ăn ngon nhất.
Mèo không ăn cá
Hơn nữa bổ thận.
“Lăng đại ca Lăng nhị ca, có bỏ tiết gà không?”
Lăng Hư khẽ mím môi, ngượng ngùng cười nói: "Cô nương, chúng ta tự chủ trương dùng chút muối, đem tiết gà đi hãm tiết.”
Hãm tiết?
Mộc Cẩm kinh ngạc cười nói: "Thì ra Lăng đại ca và Lăng nhị ca cũng biết làm tiết gà.”
Lăng Không liền nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng.
“Trên đường chạy nạn, chúng ta học theo bà cụ hàng xóm.”
Mộc Cẩm cười gật đầu.
Thì ra là thế.
Dư quang cuối mắt liếc qua Lăng Không, phát hiện khuôn mặt tuấn tú vốn đang cười của hắn thoáng cái xám trắng.
Lại quay đầu nhìn Lăng Hư.
Phát hiện trong mắt Lăng Hư cũng có lo lắng.
Mộc Cẩm hiểu được hai huynh đệ bọn họ là lo lắng cho gia đình hàng xóm của bọn họ.
Suy nghĩ một chút, Mộc Cẩm lại nhìn về phía Lăng Không tính cách ngay thẳng.
"Lăng nhị ca, gia đình bà lão hàng xóm này vẫn là nhà hàng xóm trước kia của các ngươi sao?"
Hỏi xong, Mộc Cẩm liền phát hiện sắc mặt Lăng Không thay đổi.
Người cũng sững sờ ở nơi đó.
Mộc Cẩm liền hiểu ra, bà lão hàng xóm trong miệng bọn họ không phải là người hàng xóm biết thân thế của ba anh em bọn họ.
Chắc là người quen trên đường chạy nạn, hoặc là nơi tạm thời dàn xếp trên đường chạy nạn.
Người một nhà có thể làm cho hai huynh đệ này đều lo lắng, phẩm tính khẳng định là không kém.
Huống chi hai huynh đệ trên đường muốn đi tìm đồ ăn, hoặc là làm công kiếm tiền, đều là đem muội tử bị bệnh phó thác cho lão nãi nãi nhà kia chiếu cố.
Một nhà bà lão hàng xóm đối với ba huynh muội bọn họ xem như ân nhân đi.
Đương nhiên, cũng không loại trừ hai huynh đệ này tìm được đồ ăn, cùng với sau khi kiếm được tiền cũng sẽ tiếp tế một nhà bà lão hàng xóm kia.
" Lăng nhị ca, cả nhà bà lão hàng xóm của các ngươi vẫn còn ở Thổ Địa Miếu Có phải không?”
”Cô nương, bọn họ còn ở đó.
"Lúc này Lăng Hư trả lời.
Giống như có chút thấp thỏm, sau khi nhìn thoáng qua Mộc Cẩm, liền cúi đầu xuống.
"Cô nương, lúc ta đi tìm tiên sinh viết bảng hiệu, đi xem bọn họ..."
Mộc Cẩm trong lòng khẽ động, đối với hành vi lén lút đi thăm nhà bà lão hàng xóm kia của Lăng Hư chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất tán thưởng.
“Gia đình bọn họ có khỏe không? "Vừa nghĩ như vậy, Mộc Cẩm lại vội vàng hỏi một câu..