Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống


Mộc Tử Xuyên vẻ mặt có vài phần kích động, 
 
Mộc Nguyệt cũng lo lắng cắn môi, ngẩng đầu nhìn nhà mình trưởng tỷ, có chút sợ hãi hỏi, 
 
"Trưởng tỷ, chúng ta làm sao bây giờ nha?"
 
Đôi mắt trong veo của Mộc Cẩm lóe lên, lập tức trấn an nói: "Không sao, tam đệ cùng Nguyệt Nguyệt đừng lo lắng.”
 
"Nhưng trưởng tỷ, đại bá không giống trước kia, nhất là chuyện nhà chúng ta đưa ra yêu cầu thu hồi ruộng đất..."
 
Tiểu muội Mộc Nguyệt nói xong, đôi môi phấn nộn cắn càng chặt.
 
“Mấy người Nhị Ngưu chơi thân cũng đã nói với ta, vì chuyện ruộng đất, đại bá mẫu mấy ngày nay ở nhà mắng chúng ta không có lương tâm.”
 
Mộc Tử Xuyên ngược lại không sợ, chỉ là trong giọng nói đều là tức giận.
 
“Bây giờ bà ấy chắc chắn không muốn nhà chúng ta sống tốt, gặp chúng ta mua nhiều như vậy......!Sợ là muốn phát tác.”
 
Mộc Cẩm cười lạnh trong lòng.
 
Bà ta còn dám phát tác?
 
Nợ người ta ruộng đất không trả, còn có mặt mũi phát tác?
 
Nếu bà ta thật dám phát tác ở đầu thôn còn tốt, vậy nàng liền nhân cơ hội cùng đại phòng trở mặt là được rồi.
 
Xem ai thua thiệt nhiều.
 
Về phần nhà nàng mua những thứ này, cũng không phải cái gì đồ tốt, bị bà ta biết cũng không có gì.
 
“Ôi, nhìn xem, đây không phải là mấy Cẩm Ny Tử sao? Sáng nay lại lên thị trấn?”
 
MMộc đại bá nương đôi mắt nhỏ tựa như móc câu định cẩm giỏ trúc Mộc Cẩm cõng

Lập tức lại chuyển sang giỏ trúc cỡ nhỏ mà Mộc Tử Xuyên mang theo.
 
"Mấy đứa nhỏ các ngươi đây là có tiền đồ nha, nhìn cái này rổ lớn rổ nhỏ mua về trong nhà, đây là bán dược liệu đáng giá gì nha?"
 
Mộc đại bá nương chỉ có thể nghĩ đến mấy người Mộc Cẩm tìm được dược liệu đáng giá.
 
Mà bà vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền cấn đến hoảng hốt.
 
“! Nếu hài tử Tam phòng tìm được dược liệu đáng giá để cho đại phòng bọn họ mang đi bán thì tốt rồi.”
 
Bà cũng không nói muốn chiếm toàn bộ tiền bạc bán được, dù sao cũng chia cho tam hài tử phòng một ít, cái này cũng không tính vô lương tâm...
 
Nhưng, nhìn cháu gái tam phòng càng lớn càng có chủ kiến, càng không thích.
 
Nha đầu này từ nhỏ đã không giống với nha đầu bình thường!
 
Nếu giống tính tình nhị nha đầu tam phòng, vậy thì tốt dễ khống chế hơn nhiều......
 
Bà ta vừa nghĩ, người đã tiến lên, bắt đầu nhấc giỏ trúc trên lưng Mộc Cẩm lên.
 
Mộc Cẩm cũng không nhúc nhích.
 
Tuỳ ý bà ta nhấc lên.
 
“Ôi, mùi gì vậy? "Đại bá nương Mộc gia vừa vén quần áo cũ trên giỏ trúc lên, liền nhanh chóng đưa tay che mũi.
 
Lập tức lui về phía sau vài bước, cách Mộc Cẩm một khoảng mới dám hít thở.
 
“Đại bá nương ngửi không ra sao? Đây là mùi cừu mà.

"Mộc Cẩm thanh sắc lãnh đạm.
 
Hỏi ngược lại.
 

“Các ngươi quả nhiên tìm được dược liệu đáng giá a? là sơn sâm già hay là hoàng tinh già, hoặc là Hà Thủ Ô già a? bán bao nhiêu tiền bạc?? Còn tiền bạc thì sao? Không phải đều mua những thứ thịt dê này chứ?”
 
Mộc đại bá nương một mạch hỏi sáu bảy vấn đề, càng hỏi tâm càng đau, đến phía sau, khuôn mặt già nua đen thui kia đều sắp nhăn lại rồi.
 
Giống như là Mộc Cẩm bán dược liệu quý tiền bạc cũng như là của bà, mà Mộc Cẩm lại như vậy không biết giản tiết, tốn kém không biết bao nhiêu tiền bạc mua như vậy mua chút thịt cừu già.
 
Cái khác không nói, Mộc Cẩm thật đúng là bởi vì bán một mảnh dược liệu tốt được không ít tiền bạc.
 
Nhưng, khi nàng nhìn thấy cái gọi là đại bá nương này tâm can thịt đau như thế, bộ dạng giống như là tiêu tiền của bà, Mộc Cẩm cũng là xem thế là đủ rồi.
 
Hai đời ở bên nhau, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, Mộc đại bá nương bình thường không rên không ha sẽ có một bộ mặt làm cho người ta chán ghét như vậy.
 
“Đại bá nương , ai nói chúng ta mua thịt cừu ? Chúng ta đều mua đồ người ta không cần nội tạng cừu và lợn mà thôi.

"Mộc Cẩm ý cười không đạt đáy mắt cười cười.
 
"Con nghe nói cuối năm ngoái khi nhà đại bá g.i.ế.c lợn, ruột lợn đã vứt hết rồi, nếu con biết đại bá không cần, cuối năm ngoái con liền hỏi xin nhà đại bá rồi."
 
“Năm người chúng ta từ sau khi cha mẹ ta đi, chưa từng nếm qua món mặn, thật sự là chịu không nổi.”
 
Mộc đại bá nương nghe Mộc Cẩm nói già như vậy, thần sắc cứng đờ. 
 
Lừa bà?
 
Còn nói về việc năm ngoái bà ta đã ném ruột lợn hôi thối.
 
Ruột lợn thối như vậy, ăn thế nào?
 
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này vì chuyện này mà còn trách bà ta sao?
 
Mộc đại bá nương sắc mặt càng âm trầm, thần sắc biến ảo bất định.
 

Không vui nhìn chằm chằm Mộc Cẩm một lát, cười lạnh nói: "Cẩm Ny Tử, đại bá nương cũng không phải người ngoài, ngươi lừa gạt ta làm cái gì?”
 
“Đại bá nương ! Trưởng tỷ của ta không có lừa gạt ngươi! "Mộc Tử Xuyên nhịn không được nữa, hắn cũng nghe ra đại bá nương không có ý tốt.
 
Tiếp theo liền đi nhanh hai bước về phía Mộc đại bá nương, cố ý tới gần Mộc đại bá nương, sau đó kéo quần áo rách rưới hắn mang theo trên giỏ trúc.
 
Lại nhìn thấy một giỏ hồng hồng trắng trắng kia, không khỏi bóp mũi nôn mửa.
 
“Đại bá nương mời xem!”
 
Oẹ! Oẹ…
 
Mùi hôi thối của lòng lợn khiến Mộc đại bá nương suýt chút nữa té nhào.
 
Mộc Cẩm nhìn bà ta như thế, không khỏi cười lạnh.
 
Lại nói tiếp vẫn là nông thôn thôn phụ, điểm này đều không được, nghèo già mồm cãi láo. 
 
Vẫn là chưa từng trải qua cuộc sống nghèo chân chính.
 
Nói đi cũng phải nói lại, vì sao đại phòng Mộc gia chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ chân chính?
 
Đời trước cũng tốt, đời này cũng được, còn không phải ruộng tốt của tam phòng bọn họ bị đại phòng trồng sao!
 
Đời trước Mộc gia nhị phòng là hung thủ hàng đầu hại muội muội đệ đệ của nàng, mà Mộc gia đại phòng là đồng phạm thực sự.
 
Bọn họ đều nằm bò trên lưng tam phòng hút m.á.u tam phòng, mới duy trì được cuộc sống tương đối khá của bọn họ.
 
“Tử Xuyên ngươi làm sao vậy”
 
“Nhanh một chút...!nhanh một chút đem những thứ kia lấy ra, đại bá nương khẩu vị cạn, nhìn không được những thứ kia, cũng ngửi không được những thứ kia!”
 
Trong giọng nói đều là chỉ trích cháu trai.
 
Mộc Cẩm buồn cười, nhưng đôi mắt lại càng lạnh hơn.
 
"Đại bá nương , rõ ràng là chính ngươi không tin a.

Tử Xuyên cho ngươi xem, ngươi lại tới mắng hắn, thật sự là không có đạo lý!"

 
“Nha đầu này, đại bá nương nói câu nào mắng Tử Xuyên? Đứa nhỏ này nói chuyện càng ngày càng tổn thương lòng người! "
 
Mộc đại bá nương mũi nhọn trực tiếp chỉ về phía Mộc Cẩm.
 
Mộc Cẩm cười.
 
"Đại bá nương câu nói đầu tiên liền mắng rõ Tử Xuyên, ngươi mắng hắn, ngươi đứa nhỏ này bị sao vậy."
 
“Chẳng phải là bởi vì đại bá nương không tin chúng ta trước sao? Chúng ta phải chứng minh mình trong sạch, không phải sao?”
 
Mộc đại bá nương há miệng, phát hiện không tìm được lời thích hợp để phản bác Mộc Cẩm.
 
Tức giận siết chặt ngón tay.
 
Mèo không ăn cá
Nha đầu thối miệng lưỡi sắc bén!
 
"Hơn nữa, ngươi lại nói ta nói chuyện càng ngày càng tổn thương lòng người." 
 
Mộc Cẩm thanh âm lớn một chút, "Nhưng, rõ ràng là đại bá đại bá nương một nhà tổn thương tấm lòng tam phòng chúng ta a!"
 
Mộc đại bá nương thấy Mộc Cẩm dẫn lời tới đây, trong nháy mắt nhận ra không đúng 
 
Chờ bà lại bốn phía nhìn thoáng qua, mới phát hiện, đã có không ít thôn dân cách một đoạn xa vây xem, còn có người châu đầu ghé tai chỉ trỏ...
 
Mộc đại bá nương không tính là ngu xuẩn, lập tức ý thức được, Mộc Cẩm đây là mượn đề tài này phát huy, muốn dẫn đến chuyện ruộng đất tam phòng!
 
Trong lòng thầm hận, lại rất hoảng hốt.
 
Cắn răng, liền giả cười nói: "Cẩm Ny Tử, thời gian không còn sớm, các ngươi mau về nhà đi.

Đại bá nương cũng muốn đến xưởng đậu hủ đầu thôn mua hai miếng đậu hủ!”
 
Mộc Cẩm cười, đưa tay giữ chặt bà.
 
"Ai nha, đại bá nương đừng vội đi, đúng lúc ta có việc muốn nói với đại bá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận