Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống


Bị ánh mắt u ám của Mộc Cẩm nhìn, Mộc Tử Ngân chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
 
Ánh mắt của đại đường muội tam phòng này......!Sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
 
Hắn cũng không dám nhìn thẳng!
 
Mộc Cẩm thấy hắn cúi đầu, lại nhẹ nhàng cười cười.
 
“Bởi vì có nhiều ruộng đất hơn nữa, Tử Ngân đường ca cũng không trồng được.

Huống chi ruộng đất nhiều lại không có huynh đệ ruột thịt chăm sóc lẫn nhau, cuối cùng lợi cho ai, ai biết được.

Ngươi nói có đúng hay không?”
 
Lời này của Mộc Cẩm cũng không phải nói cho Mộc Tử Ngân nghe.
 
Chính là nói cho Mộc nhị bá, người bị đại phòng xúi giục, không muốn trả lại ruộng đất, có thể nghĩ tới, đại phòng hôm nay có thể đối đãi với tam phòng như vậy, ngày khác có thể tằm ăn ruộng đất của nhị phòng.
 
Tam phòng tốt xấu gì cũng có hai nam, ba nữ
Nhị phòng chỉ có một Mộc Tử Ngân.
 
Chờ lão nhị Mộc gia này qua đời, Mộc Tử Ngân chắc chắn không phải là đối thủ của mấy huynh đệ đại phòng kia.
 
Cần gì lúc này đắc tội tam phòng, vì trưởng phòng làm áo cưới chứ?
 
Mộc Cẩm vẫn còn một ý nghĩ.
 
Mộc Tử Ngân cũng không phải thật sự không có huynh đệ ruột thịt, bất quá là không có huynh đệ ruột thịt của Mộc gia mà thôi.
 
Bởi vậy, nàng cũng đang chờ Mộc Tử Ngân phản ứng.
 
Quả nhiên, Mộc Tử Ngân vừa nghe Mộc Cẩm nói như vậy, sửng sốt một chút liền phản bác: "Ai nói ta không có huynh đệ ruột thịt?”

 

Liếc mắt nhìn về phía Mộc gia nhị bá, lại thấy hắn thiếu chút nữa tức đến không thở nổi.
 
Đôi mắt Mộc Cẩm sáng ngời.
 
Sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên nói: "Ta biết, chỉ là đại ca của Tử Ngân đường ca cũng không họ Mộc a.

Ruộng đất của Mộc gia, chẳng lẽ cuối cùng ngươi còn muốn chia một ít cho người họ khác sao?”
 
Lần này, không đợi Mộc nhị bá "a ba a ba", 
 
Mộc đại bá đầu tiên liền nhịn không được.
Phẫn nộ trừng Mộc Cẩm nói: "Cẩm Ny Tử ngươi vì sao nói hươu nói vượn như thế? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào!”
 
Mộc Cẩm ung dung gật đầu, "Đúng vậy, ý của ta chính là chuyện này không thể nào.”
 
Mộc Cẩm tiếp tục nói: "Ngày đó...!cha mẹ ta thông qua miệng tiểu muội ta, đã cảnh cáo Nhị bá, Nhị bá và Phùng thị đều không nghe, hôm nay ngươi thành dạng người như vậy."
 
Chẳng lẽ ngươi còn muốn chiếm đoạt ruộng đất tam phòng chúng ta không buông, không sợ nhận được báo ứng nặng hơn sao?
 
Mộc nhị bá lúc này thân đã run rẩy như trấu.
 
Mộc Cẩm liền cười trấn an một câu, "Nhị thúc đừng sợ, chỉ cần ngươi không làm chuyện tổn hại đến lợi ích của Tam phòng, cha mẹ ta sẽ không trả thù ngươi.”
 
Nhưng nụ cười này của nàng lại khiến Mộc nhị bá cảm thấy thập phần u ám đáng sợ, nhìn cũng không dám liếc Mộc Cẩm một cái.
 
Đừng nói là Mộc nhị thúc, coi như là Mộc 
 tứ thúc trong lòng không có ý định chiếm tiện nghi tam phòng cũng bị Mộc Cẩm nói những lời kia làm cho sợ hãi...
 
Mà Mộc lão đại trong lòng lại dâng lên dự cảm xấu, nhanh chóng ở trong lòng không ngừng niệm Phật.
 
Trong lòng hắn có quỷ, không niệm Phật không được, niệm Phật là vì ngăn chặn vợ chồng lão tam đã c.h.ế.t đi vài năm kia!
 
“Cẩm Ny Tử, ngươi bớt nói đi, dọa người không tốt.

"
 
Lúc này tộc trưởng Mộc gia lên tiếng.
 
Bởi vì ông cũng sợ.
 
Dù sao, lúc trước ông là nhận quà của Mộc lão đại, hạ quyết tâm phải giúp Mộc lão đại.
 
Chỉ là sáng sớm hôm nay Mộc Cẩm đến như vậy, sự tình thật sự không thể khống chế, ông cũng là không có biện pháp, chỉ có thể bỏ hơn hai mươi văn tiền, bứt ra.
 
Mộc Cẩm nói cái gì mà vợ chồng lão tam Mộc gia c.h.ế.t đi vài năm kia trả thù hay không trả thù, hắn đương nhiên cũng sợ a.
 
Mộc Cẩm thì nghiêm túc nói: 
 
“Tộc trưởng, tiểu bối nhất định phải nhắc nhở, cha mẹ ta rất yêu thương con cái, tuyệt đối không cho phép người khác ức h.i.ế.p chúng ta, cho dù có trở thành ma.”
 
“Tiểu muội nhà ta mấy ngày trước lại nằm mơ, nói mặc kệ là ai, cũng không được ức hiep năm người nhà chúng ta.

Nếu là có người dám khi dễ chúng ta, cha mẹ ta nhất định sẽ làm cho người nọ xui xẻo!"
 
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Khê bình tĩnh, đột nhiên lên tiếng.

 
Hắn tuổi còn nhỏ, lại thập phần bình tĩnh rõ ràng nói một đoạn lớn như vậy, trong nháy mắt lại làm cho mấy người lớn kia trong lòng phát lạnh.
 
Mộc Cẩm kinh ngạc.
 
Nhưng lập tức cụp mắt, gợi lên khóe môi.
 
Nào biết, nghe xong lời nói đệ đệ nhà mình , Mộc Tử Xuyên cũng mở miệng nói: 
 
"Tộc trưởng, trưởng tỷ ta nhắc nhở là vì tốt cho mọi người, để tránh mọi người khỏi làm chuyện vô ý, đến lúc đó bị quả báo xấu vậy thì đã muộn!"
 
Tộc trưởng Mộc gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
 
Phải không? Ba hài tử Mộc gia này đều nói lời này, lúc trước khẳng định không có khả năng là thương lượng tốt.
 
Mèo không ăn cá
Mộc đại bá cùng Mộc đại bá bốn đứa con trai sắc mặt cũng tái nhợt.
 
Mộc Cẩm cười lạnh trong lòng.
 
Vẫn là quỷ thần dùng tốt.
 
Nhìn bọn họ một đám sợ hãi.
 
Cũng chỉ có Ngũ Tổ gia và Mộc Tứ thúc tốt hơn một chút.
 
Đây là trong lòng bọn họ quả thật không có tư tâm gì nên mới như vây.
 
Đi thẳng, tự nhiên đứng thẳng.
 
Mộc đại bá cùng với bốn đứa con trai, còn có phụ tử Mộc nhị bá cùng Mộc Tử Ngân, nếu trong lòng bọn họ không có quỷ, sắc mặt cần gì so với quỷ còn khó coi hơn?
 
“À, đã đến lúc cho rồi… ta muốn, à…”...
 
Người đầu tiên không kháng cự được chính là Mộc nhị bá.
 
Ông cố gắng đem cổ chuyển hướng về phía nhi tử Mộc Tử Ngân, khó khăn mấp máy môi.
 
Mộc Tử Ngân khoa tay múa chân nửa ngày, mới hiểu được ông ta nói cái gì.
 
Lập tức mặt trắng liên tục gật đầu.

 
Sau đó quay đầu nhìn về phía tộc trưởng, "Tộc trưởng Mộc gia , cha ta nói, ruộng đất thuộc về tam phòng, nhị phòng chúng ta đồng ý trả lại, hôm nay liền ấn thủ ấn, ta cùng cha ta đều ấn!"
 
Tộc trưởng Mộc gia thấy nhị phòng là người đầu tiên nhả ra, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
 
Đồng thời, lại ánh mắt trách nhiệm liếc nhìn Mộc Cẩm đoan trang đứng ở một bên.
 
Cẩm Ny Tử này a, thủ đoạn tốt a!
 
Cái này gọi là gì?
 
Cái này gọi là không đánh mà thắng a!
 
Mộc lão đại còn muốn đấu với đứa cháu gái này... 
 
Sớm biết như thế, lúc ấy ông không nên đứng sai đội a!
 
“Tốt! Các ngươi làm đúng, nên là như vậy! Đều là tay chân huyết mạch sao, nào có chuyện gì giải quyết không được?”
 
Tộc trưởng Mộc Gia nói xong câu này, liền chuyển hướng Mộc lão đại, nói: "Đại Đường ca, ngươi nói đúng không?"
 
Mộc lão đại nắm chặt tay, cụp mắt không nói lời nào.
 
Ngũ tổ gia thì nhịn không được.
 
Nhìn ông ta nói: "Lão đại, ngươi đem lão nhị nâng đến nhà tộc trưởng lúc ấy là nói, Chỉ cần nhị tử đồng ý trả lại đất đai cho tam phòng ngươi với tư cách là lão đại, cũng không có ý kiến gì.”
 
“ Có chuyện gì bây giờ nhị tử đã đồng ý trả lại, ngươi còn muốn gì bây giờ?”
 
Editor: Sorry mọi người nha hôm qua tui mải đi chơi nên quên up truyện á
Nay tui up bù 5chương lun nhaâ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận