Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống


Mộc lão đại vẫn trầm mặc như cũ.
 
Tộc trưởng đứng lên, thở dài, nói: "Đại Đường ca, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có cái gì có thể lo lắng đây?"
 
Mộc lão đại lúc này mới ngẩng đầu, môi giật giật.
 
Ngũ tổ gia thì cười lạnh một tiếng, "Hắn còn có cái gì lo lắng? nhị phòng đồng ý, tứ phòng càng là sáng sớm đã đồng ý, chỉ còn lại có đại phòng hắn!"
 
Tộc trưởng Mộc Gia lại nói: "Đại Đường ca, tam phòng bọn nhỏ mặc dù đều không lớn, nhưng ngươi cũng thấy, tam phòng bọn nhỏ đều là thông minh lanh lợi."
 
“Ruộng đất trả lại, nói vậy bọn họ sẽ không bị thiệt thòi.

Ngươi là trưởng bối cũng có thể ăn nói với vợ chồng lão tam, rất tốt!”
 
Lời này là cảnh cáo gõ, cũng là thật tâm khuyên bảo.
 
Càng là cho Mộc lão đại một cái bậc thang xuống, liền xem ông ta có thể lúc này có thông minh một chút, bắt lấy cái bậc thang này, thuận theo bậc thang mà xuống.
 
Nếu còn khư khư cố chấp, tộc trưởng Mộc Gia cũng không có ý định cho ông ta mặt mũi nữa.
 
Mộc đại bá nghe hiểu ý tứ ẩn giấu trong lời nói của tộc trưởng Mộc Gia .
 
Cho dù không cam lòng, lúc này lão nhị đã bị tam phòng nắm lấy, ông cũng không còn cách nào khác.
 
Trong lòng lại thầm hận lão Nhị là một tên nhát gan.
 
Thật sự không có biện pháp, biết cắn răng gật đầu.
 
Lần này tộc trưởng Mộc Gia thật sự yên lòng.
 

Chuyện này rốt cục có thể định ra.
 
Ở trong tay ông đem việc này xử lý tốt, đối với uy vọng của ông cũng thập phần có lợi.
 
Kế tiếp, tộc trưởng Mộc Gia tự mình viết một cái khế thư, ước định tốt Mộc gia đại phòng, nhị phòng, tứ phòng từ hôm nay trở đi chính thức đem ruộng đất lúc trước thuê trồng của mộc gia tam phòng trả lại cho Mộc gia tam phòng.
 
Đồng thời, Mộc gia đại phòng, nhị phòng cùng tứ phòng chờ mùa thu lương thực thu hoạch về sau, phải đem lương thực thiếu tam phòng trả lại cho tam phòng.
 
Mộc gia lão đại, Mộc gia lão nhị cùng Mộc gia lão tứ làm người đứng đầu một nhà trước sau ấn thủ ấn.
 
Mộc gia lão nhị bị "báo ứng" dọa vỡ mật, vì bảo trụ con một duy nhất của nhị phòng Mộc Tử Ngân, liền yêu cầu Mộc Tử Ngân cũng một đạo ấn xuống thủ ấn.
 
Tam phòng bên này do hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê ấn dấu tay.
 
Khế thư chia làm ba phần.
 
Một phần nhân chứng Ngũ Tổ gia cầm, một phần lưu lại trong tộc lưu giữ, một phần Mộc gia tam phòng giữ lại.
 
Mộc Tử Xuyên cầm khế thư, quý trọng gấp lại, ở trong nhà tộc trưởng, hắn cũng thông minh không có giao cho trưởng tỷ bảo quản, tránh những người tự cho là trưởng bối này lại bởi vậy mà lợi dụng trưởng tỷ.
 
Nói như vậy, trong tộc ra mặt xử lý đại sự như vậy, tam phòng Mộc gia là nên mời tộc trưởng cùng nhân chứng ăn một bữa cơm.
 
Chỉ là tam phòng Mộc gia chỉ có mấy hài tử như vậy, năm nay lại là tai niên, Ngũ tổ gia trực tiếp cùng tộc trưởng Mộc Gia tỏ thái độ, sẽ không làm khó dễ bọn nhỏ tam phòng.
 
Mèo không ăn cá
Tộc trưởng Mộc Gia lường trước mấy hài tử tam phòng Mộc gia này cũng không làm ra một bàn thức ăn ra hồn, cũng không trông cậy vào, thuận tiện cũng làm người tốt.
 
Trên đường về nhà, hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê đều vô cùng kích động cao hứng, Mộc Tử Xuyên cũng khế thư giao cho Mộc Cẩm cất giữ.
 
Mộc Cẩm suy nghĩ một chút vẫn nhận lấy.

 
Cũng nói cho hai vị đệ đệ, chờ bọn họ lớn hơn một chút, lại giao cho bọn họ bảo quản, lại bị hai vị đệ đệ từ chối.
 
Hai người trăm miệng một lời tỏ vẻ, cái nhà này còn phải do trưởng tỷ tới làm, trừ phi trưởng tỷ sau đó xuất giá, đến lúc đó lại nói.
 
Thấy hai vị đệ đệ lớn nhỏ nói chuyện, Mộc Cẩm nhẹ nhàng nở nụ cười.
 
Chờ về đến nhà, nhị muội cùng tiểu muội đều nghênh đón.
 
Vẻ mặt các nàng đều là lo lắng.
 
Biết được ruộng đất nhà mình thuận lợi thu hồi, ngay cả khế thư cũng có, lúc này mới vui vẻ trở lại.
 
Nhưng chỉ sau một khắc, Mộc Oánh lại lo lắng lên, nhìn trưởng tỷ nhà mình nói: "Trưởng tỷ, chúng ta lúc này có phải đã hoà toàn đắc tội với cả nhà đại bá rồi không ?"
 
Mộc Cẩm còn chưa nói, tiểu đệ Mộc Tử Khê đã lạnh mặt nói: "ngươi Đắc tội ta nặng thì ta đắc tội ngươi nặng!”
 
“Nhị tỷ, hôm nay tỷ không thấy miệng của đại bá và bốn vị đường ca nhà đại bá.”
 
“Quả thực là hoàn toàn không biết xấu hổ, trăm phương ngàn kế liền muốn nuốt nhà chúng ta là mấy mẫu ruộng nước tốt nhất kia !"
 
Tam đệ Mộc Tử Xuyên cũng là ý tứ này, nói: "Nhị tỷ, tiểu đệ nói rất đúng, lui một vạn bước nói, coi như chúng ta không dám đắc tội đại bá bọn họ, bọn họ sẽ càng thêm đuọc nước lấn tới bắt nạt chúng ta mà thôi!"
 
Mộc Tử Khê lại nói: "Ta nhìn, hôm nay bọn họ đưa Nhị bá nâng qua, không đơn thuần là lợi dụng Nhị bá để đấu cùng chúng ta là định tương lai đem ruộng đất Nhị bá thuê của tam phòng chúng ta đều chiếm hết!"
 
Mộc Cẩm kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu đệ nhà mình.
 
Tiểu tử này có thể a!
 

Hơi nheo mắt, Mộc Cẩm châm chọc mở miệng, 
 
"Chỉ sợ, còn không chỉ đơn giản như vậy.”
 
“Đại bá như vậy đã rất quá đáng rất quá đáng rồi! "Lúc này ngay cả Mộc Oánh trời sinh tính mềm yếu cũng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
 
Mộc Cẩm gật đầu.
 
"Nhị phòng chỉ có một mình Tử Ngân, hắn vốn cũng không phải người thông minh, một cây khó chống được Bốn huynh đệ đại phòng.

Ruộng đất của nhị phòng cũng không ít, bốn huynh đệ đại phòng kia không mơ ước mới là lạ.”
 
Tâm tư đại phòng Mộc gia, Mộc Cẩm hoàn toàn nhìn thấu.
 
Chỉ là, cũng làm cho nàng không rét mà run.
 
Đều nói nông dân thuần phác trung hậu, nhưng luôn có một số là ngoại lệ.
 
Đại phòng Mộc gia bình thường nhìn vô thanh vô tức, một nhà người hiền lành, thật đến thời khắc mấu chốt của lợi ích, liền hiện ra mặt thật.
 
Cũng may, nàng đời trước là gặp qua nhiều việc đời, nếu là việc này vẫn là phát sinh ở đời trước, nàng sợ cũng là không cách nào ngăn cản.
 
Dù sao, Lê triều từ trước đến nay chính là đại phòng chiếm tiện nghi, đại phòng có quyền uy.
 
Huống chi, nhà các nàng chỉ có năm hài tử còn vị thành niên, đại phòng đối với tam phòng căn bản là hình thành xu thế nghiền ép.
 
Mộc Cẩm tất nhiên là không biết, sau khi nàng mang theo hai đệ đệ về đến nhà, có một thiếu niên áo xám quẹo vào sau nhà nàng.
 
“Chủ tử! "
 
Thiếu niên áo xám kia chui vào sâu trong rừng trúc sau nhà Mộc Cẩm, nhìn thấy thanh niên áo xám một tay sau lưng, khom người hành lễ.
 
“Đứng lên đi.

"Triệu Cảnh Dật xoay người, nhìn thiếu niên áo xám.

 
" Thế nào?”
 
“Chủ tử yên tâm, Mộc cô nương không có thiệt thòi, lấy được khế thư trả lại nhà Mộc cô nương rồi.”
 
Khóe môi Triệu Cảnh Dật khẽ nhếch.
 
Lập tức hỏi một câu, "Nàng có chịu ấm ức không?”
 
Thiếu niên áo xám lập tức trả lời.
 
 "Thuộc hạ đợi trên nóc nhà của vị tộc trưởng Mộc gia kia, nghe được rõ ràng, Mộc cô nương rất lợi hại!"
 
“Rất lợi hại? "Triệu Cảnh Dật cười ra tiếng," Nghĩ cũng đúng, nha đầu kia thoạt nhìn không giống với cô nương trong thôn.”
 
Thiếu niên áo xám vội vàng gật đầu.
 
Hắn đi theo chủ tử bên người cũng có vài năm, mấy năm nay chủ tử cũng yên tâm giao cho hắn một ít nhiệm vụ trọng yếu.
 
Chuyện hắn làm càng ngày càng nhiều, người hắn gặp cũng càng ngày càng nhiều, nhưng chưa từng thấy qua tiểu cô nương lợi hại như Mộc cô nương.
 
Nàng còn chưa cập kê a!
 
Ngay cả các đại tiểu thư quý tộc trong kinh thành cũng không lợi hại bằng Mộc cô nương này, làm việc lão luyện a!
 
“A Băng, thời gian này ngươi phái người chú ý Mộc gia thôn.


 
“Dù Mộc cô nương không chịu ấm ức, bổn điện cũng không muốn thấy bất luận kẻ nào có khả năng làm cho nàng chịu ấm ức .”
 
Giọng nói Triệu Cảnh Dật rất bình tĩnh, nhưng thiếu niên áo xám A Băng thì rùng mình, lập tức lĩnh mệnh.
 
Chủ tử hắn......!Đây là tức giận a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận