Mấy ngày trước bởi vì chuyện đại phòng Mộc gia cùng tam phòng chia cắt ruộng đất, hai phòng cũng không mời thôn trưởng làm chủ sự, mà là mời tộc trưởng Mộc gia, này thôn trưởng phu nhân vẫn là rất không vui.
Bởi vậy thấy Mộc Cẩm tất nhiên không có sắc mặt tốt.
Nghĩ thầm: cũng không biết Mộc gia tam phòng này lại gặp phải chuyện gì, bình thường không thắp hương, nước đến chân mới nhảy đã muốn được Thần Phật phù hộ? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy!
Đời trước Mộc Cẩm thấy nhiều sắc mặt của người đời.
Phu nhân thôn trưởng như vậy, thật đúng là không tính là gì.
Cũng không muốn so đo với một thôn phụ như nàng, chủ yếu là nàng biết rõ vị phụ nhân này là một người miệng d.a.o miệng đậu hũ.
Liền nói tiếp: "Thâtm, hạn hán liên tục mấy tháng nay, thật sự không phải biện pháp, con nghĩ ra một biện pháp lấy nước, muốn nói với trưởng thôn.”
Thôn trưởng phu nhân vừa nghe nàng nói, cặp mắt to tròn kia chính là sáng ngời.
Nhưng cũng không hoài nghi Mộc Cẩm nói thật hay giả, sắc mặt trở nên nhu hòa.
Kéo Mộc Cẩm qua, luôn miệng nói: "Ai nha, mau vào mau vào! Mặt trời bên ngoài nắng lắm, đừng làm ảnh hưởng tỷ đệ các ngươi.”
Mộc Cẩm rất hài lòng với phản ứng của phu nhân thôn trưởng.
Biết chuyện liên nguyệt đại hạn hán, thôn trưởng sợ là đều sầu đến bạc tóc.
Thôn trưởng phu nhân biết ông ấy sầu, bởi vậy vừa nghe đến Mộc Cẩm một tiểu cô nương nói có biện pháp lấy nước, cũng không quản thật giả, ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống mà thôi.
Mộc Cẩm bị kéo vào sân, Mộc Tử Khê cũng đi theo vào, trưởng thôn mới buông rìu chẻ củi xuống, lau tay, nhìn về phía tỷ đệ Mộc Cẩm.
Mấy ngày nay người đưa ra chủ ý cũng không ít, phần lớn vô dụng, mấy người hữu dụng cũng không chống đỡ được mấy ngày.
Bởi vậy, ông cũng không chờ mong một tiểu nha đầu Mộc Cẩm có thể nghĩ ra biện pháp tốt gì để lấy nước.
Nhưng nghe một chút cũng không sao.
Ngược lại phu nhân thôn trưởng cực kỳ ân cần, còn tự mình mang ghế nhỏ đến cho tỷ đệ Mộc Cẩm ngồi.
Mộc Cẩm cảm ơn bà, cũng không ngồi xuống, nói xong liền đi, nàng còn có việc.
“Cẩm Ny Tử có biện pháp gì tốt để lấy nước a? "Thôn trưởng thanh sắc nhàn nhạt.
Mộc Cẩm liền nói: "Vãn bối lúc nhỏ từng nghe mẫu thân ta nói qua một câu chuyện hạn hán lâdx nước, ta nói cho trưởng thôn thúc nghe một chút, ngài xem có hữu dụng hay không.”
Trưởng thôn không nói rõ ý kiến liếc nàng một cái, Mộc Cẩm cũng không thèm để ý, liền nói câu chuyện "Hạn hán lấy nước" kia.
Trọng tâm câu chuyện là tập trung vào phương pháp lấy nước thời hạn hán.
Chính là đào một ít hố sâu ở giữa hồ khô cạn, phía dưới hố sâu thả đá lọc, nước ngầm lưu lại dưới lòng đất thấm ra là có thể dùng.
Biện pháp lấy nước này kỳ thật cũng không kém biện pháp đào giếng nhiều lắm, giữa hồ rất sâu, nước ngầm tồn tại sau khi khô hạn cũng sẽ càng nhiều.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng là một biện pháp rất đơn giản rất dễ nghĩ đến, nhưng Mộc gia thôn cùng, xung quanh mấy thôn khác chịu hạn hán đều không ai nghĩ tới.
Mộc Cẩm cũng có thể hiểu được, dù sao nếu không phải kiếp trước nàng tốt xấu gì cũng đã trải qua nhiều chuyện hơn chút, xem các loại tạp thư nhiều hơn một chút, cũng chưa chắc có thể mở rộng tầm nhìn, nghĩ đến điều người bình thường không ngờ tới.
“Biện pháp này......!Biện pháp này......!Biện pháp này tốt a!”
Mộc Cẩm sau khi nói xong, thôn trưởng rất là trầm mặc một đoạn thời gian, lập tức liền vỗ đùi, kích động trên mặt nếp nhăn đều chen chúc cùng một chỗ.
“Ai nha! Cẩm Ny Tử! Biện pháp này của ngươi thật là tốt a......!Sao lúc trước không ai nghĩ tới nhỉ?”
Mộc gia thôn trưởng Đáng thương cũng cùng lắm là biết một chút mấy chữ, tính chút sổ sách đơn giản, biết phận biệt lời tốt xấu.
“Tới tới lui lui chính là biện pháp này tốt a.”
Mộc Cẩm thấy ông tán thành biện pháp này, khóe môi giương lên, lại nói:
"Khi đó còn nhỏ, ta cũng quên mất."
Chỉ là tối hôm qua đột nhiên nằm mơ, mơ thấy nương ta, trong mộng nương ta lại cùng ta nói chuyện hạn hán lấy nước..
Cho nên, sáng sớm ta đã nhớ tới."
“A...!Nói như vậy, là mẫu thân ngươi báo mộng cho ngươi, một lần nữa kể lại câu chuyện hạn han lấy nước này a?"
trưởng thôn Mộc gia vẻ mặt khiếp sợ, cùng xúc động.
Thôn trưởng phu nhân càng là khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Nếu là biện pháp lấy nước này thật sự tốt, vậy thì cứu chúng ta toàn thôn già trẻ hơn hai trăm khẩu nhân a!"
Ánh mắt Mộc Cẩm lóe lên, thấp giọng nói: "Đúng vậy, là mẫu thân ta báo mộng.
Sáng nay ta đã muốn nói với trưởng thôn thúc, chỉ là ta muốn đi trấn bán đồ, khi đó còn quá sớm, cũng không tiện quấy rầy cả nhà trưởng thôn thúc.”
Thôn trưởng và phu nhân thôn trưởng vội nói không có gì đáng ngại, bây giờ nói cũng giống như vậy.
Mộc Cẩm lại thở dài, "Cho tới bây giờ mới tới nhà chú trưởng thôn, cũng là bởi vì đại bá ta lại xảy ra chuyện, ta bị đại bá nương ta chặn ở trong nhà..."
Sau khi Mộc Cẩm đem yêu cầu vô lý của Lưu thị nói ra, thôn trưởng cùng phu nhân thôn trưởng đều mắng.
“Nam nhân của nàng bị rắn độc cắn, không đi tìm lang trung, lại đi tìm Cẩm Ny Tử mấy tiểu hài từ...”
“Mấy hài tử nhà họ chỉ biết được mấy vị thảo dược, nào biết loại thảo dược nào có thể giải độc rắn độc?"
Thôn trưởng phu nhân nhân khí mắng to.
“Phụ nhân Lưu thị cũng không nghĩ tới, nếu Cẩm Ny Tử có thể giải độc rắn, còn......ngày ngày vất vả khắp nơi hái thuốc thảo đi y quán bán sao?"
Thôn trưởng cũng vung tay áo, cả giận nói: "Cái này đại phòng Mộc gia một nhà...!Thật sự là càng ngày càng kỳ cục!"
Nhờ vào biện pháp tốt "lấy nước" của Mộc Cẩm, trưởng thôn tự nhiên thiên vị mấy hài tử nhà Mộc Cẩm.
Lúc trước quả thật không vui mấy phòng Mộc gia bởi vì chuyện ruộng đất không có mời thôn trưởng ông xử lý.
Nhưng hiện tại cũng nghĩ thông suốt, dù sao đó cũng là việc riêng của Mộc gia, chuyện kia tìm gia tộc Mộc thị giải quyết là chuyện nên làm.
Nhưng như thế sao, liên quan đến đại sự nước dùng nước ăn của toàn bộ dân chúng thôn Mộc gia, Cẩm Ny Tử này không phải tới tìm thôn trưởng như ông sao?
Như vậy một nhà đại phòng, còn có bốn đứa con trai, làm chuyện còn không bằng Cẩm Ny Tử mấy cái tiểu hài tử!
Thôn trưởng phu nhân tính cách xem như ngay thẳng, rất là không muốn thấy đại phòng Mộc gia, nhất là Lưu thị làm như vậy.
Ngay sau đó nhìn về phía nam nhân nhà mình, "Đương gia! Chuyện đại bá Cẩm Ny Tử bị rắn độc cắn, này cũng không trách được mấy hài tử nhà Cẩm Ny Tử!”
Thôn trưởng cũng gật gật đầu, sắc mặt khó coi nói: "Chuyện này vốn là Mộc gia đại phòng làm không đúng!"
Mèo không ăn cá
Suy nghĩ một chút lại trấn an nói: "Cẩm Ny Tử mấy đứa nhỏ các ngươi cũng không cần lo lắng đại bá nương cùng đường huynh đệ tới tìm các ngươi không phải, các ngươi không làm sai, mọi người ánh mắt đều nhìn rõ!"
Đối với thôn trưởng Mộc gia thôn mà nói, ông có thể có được biện pháp tốt cứu vớt tính mạng của toàn bộ dân chúng thôn, đây chính là chuyện ông để ý nhất.
Mộc Cẩm đã giúp cả thôn trưởng!
Nàng đối với đại phòng Mộc gia cũng là nhân chí nghĩa tận, chuyện này nếu là ông không che chở Mộc Cẩm, người trong thôn sẽ chê bai ông ấy với tư cách là trưởng làng.
Mà Mộc Cẩm muốn chính là kết quả này.
Được trưởng thôn trấn an cùng cam đoan, nàng rất là hiểu chuyện nói cám ơn, sau đó còn nói muốn đi thăm đại bá phụ.
Trưởng thôn cùng phu nhân trưởng thôn đều khen tỷ đệ nàng vài câu, liền nhìn theo tỷ đệ nàng rời đi.
Mộc Cẩm đã nói muốn đi thăm Mộc gia đại bá bị rắn độc cắn, tất nhiên là thật sự sẽ đi.
Từ nhà trưởng thôn đến nhà Mộc đại bá, phải đi qua một mảnh rừng trúc nhỏ.
Đó cũng coi như là một con đường nhỏ, bình thường người đi qua không nhiều lắm.
Mộc Cẩm mang theo Mộc Tử Khê mới vừa đi tới gần rừng trúc nhỏ, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh thon dài đưa lưng về phía bọn họ, nhìn thân hình kia rõ ràng rất quen mắt....