Ông đối với Mộc Cẩm rất có hảo cảm, cho rằng tiểu cô nương này thiện lương lại trầm ổn, rất là nguyện ý cùng nàng nói chuyện.
Vì thế thanh âm ôn hòa hơn rất nhiều, cũng cố ý thu hồi hỏa lực đối mặt với Lưu thị.
"Tiểu cô nương, ngươi hỏi vấn đề này rất hay, nghe người nhà đại bá phụ ngươi miêu tả.
“Rắn độc cắn ông ta hẳn là Thanh Ma Xà, sau khi bị loại rắn độc này cắn, xử lí đúng cách cũng phải trong vòng năm canh giờ tìm được giải dược mới có thể an toàn.
"
“Đại bá phụ ngươi là tối hôm qua lúc chạng vạng bị cắn, giải dược này ít nhất phải vào sáng nay giờ Dần đến giờ Mão trong lúc đó đem giải dược dùng tới, sau đó có giải dược chỉ có thể giữ mạng, giữ không được cái chân kia!"
“Vậy là vì sao? "Mộc Cẩm lại hỏi.
Vân Lang trung thấy nàng muốn hiểu rõ, cũng không ngại lãng phí thời gian.
Liền nói tiếp: "Truy cứu nguyên nhân chính là cái chân kia bị sợi tóc buộc chặt thời gian quá dài, thời gian dài m.
á.
u không thể thông thuận lưu thông, cái chân kia liền phế đi! "
Mộc Cẩm nghe xong mới tiếc nuối gật đầu, cảm ơn vân lang trung đã giải đáp.
Đương nhiên, trong lòng vẫn rất hài lòng.
Chuyện Mộc đại bá phế bỏ một chân đúng là bất hạnh.
Nhưng ở chỗ Mộc Cẩm này, nàng vui mừng thấy kỳ thành.
Dựa vào cái gì một nhà Mộc đại bá tính kế tam phòng không có trừng phạt đây?
Dựa vào cái gì Mộc đại bá đều bị rắn độc cắn, Lưu thị còn cắn lấy tam phòng không buông, muốn đem trách nhiệm quăng tới tam phòng đây
Đối với một đôi vợ chồng không lương thiện như vậy, nhận được báo ứng, đó mới là công bằng.
"Ai nha, cũng may lang trung giải thích rõ ràng, chúng ta những người này cũng đều nghe hiểu!”
“Còn nữa, Muốn trách thì trách chính Lưu thị, ai bảo nàng không sớm bảo người nhà nàng đi tìm giải?Mấy người, lúc đó đi tìm Cẩm Ny Tử, Cẩm Ny Tử cho dù lập tức tìm giải dược cho nàng, cũng đã muộn a.
Cẩm Ny Tử cứu Mộc gia lão đại một mạng, người một nhà bọn họ lại đối xử với Cẩm Ny Tử như vậy, thật sự là mất lương tâm!"
“Các ngươi ngẫm lại đi, Mộc gia nhị phòng khi dễ tam phòng mấy đứa nhỏ, không có kết cục tốt chứ?”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa! Lạ thật! “
“Bất quá! ! Ta cảm thấy cảm thấy vui vẻ như vậy chứ? "
“Ta cũng cảm thấy! ! ”
Ngoài sân, âm thanh nghị luận của các thôn dân vây xem không tính là nhỏ, Mộc Cẩm cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.
Ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết.
Mấy đứa con trai của đại phòng Mộc gia vốn định phụ họa vào lúc mẫu thân bọn họ làm khó Mộc Cẩm, sau khi bị lang trung trách cứ một phen, cũng không dám ra mặt.
Dù sao bọn họ tuổi cũng không còn nhỏ, lúc ấy phụ thân bọn họ bị rắn độc cắn cái loại tình huống này, không lập tức đi phía sau núi nơi bị rắn cắn thử vận may tìm kiếm thảo dược, bọn họ cũng có ích kỷ.
Nói là chạng vạng tối, nhưng sau khi phụ thân bọn họ trở về, trời đã tối đen.
Bọn họ thật muốn đi sau núi, khi đó trời càng tối.
Phía sau núi vào ban đêm! Ai biết có thú dữ không?
Mèo không ăn cá
Bởi vậy, bọn họ ai cũng không đề cập đến sau núi.
Người đứng đầu đại phòng Mộc gia không cử người đến nói với Mộc tứ thúc về việc Mộc đại bá bị rắn độc cắn.
Mộc tứ thúc từ sáng sớm đã đi làm giường cho một gia đình ở làng bên muốn cưới con dâu nhưng ông vẫn nghe người khác kể lại chuyện này.
Ông bỏ lại người bạn của mình và chạy trở lại.
Đương nhiên, ông đến tay không.
Mộc Cẩm cùng Mộc Tử Khê chào ông, ông vẻ mặt lo lắng đáp lại.
Nói xong, liền mặc kệ tỷ đệ Mộc Cẩm, đi về phía đại phòng.
Mộc Cẩm mang theo tiểu đệ còn chưa đi xa, chợt nghe thấy tiếng Mộc tứ thúc cùng Lưu thị tranh cãi.
Khóe môi Mộc Cẩm khẽ nhếch.
Bọn họ cãi vã không liên quan đến namg, không liên quan đến tam phòng Mộc gia.
Trên đường từ nhà Mộc đại bá trở về, Mộc Cẩm liền nhìn thấy trưởng thôn Mộc gia thôn mang theo hai ba mươi thanh niên trai tráng chống xẻng chống cuốc.
Còn có một số là gánh nan trúc làm thành ki phân chuyên gánh phân trâu.
“Trưởng tỷ, tỷ xem!”
Mộc Tử Khê hơi kích động chỉ vào đám người kia cho trưởng tỷ nhà mình xem.
"Trưởng tỷ, trưởng thôn hẳn là nghe theo tỷ, mang theo những người đó đi giữa sông đào giếng đi.
"
Mộc Cẩm gật đầu.
Mặc kệ nói như thế nào, thôn trưởng Mộc gia thôn vẫn có trách nhiệm.
Mộc Cẩm nghĩ mấy ngày nay các thôn dân Mộc gia thôn đối với tam phòng bọn họ vẫn rất công chính, nàng không hối hận vì đã chỉ điểm chủ ý như vậy.
Về phần cái khác, tỷ như đưa các thôn dân Mộc gia thôn làm giàu cái gì, Mộc Cẩm sẽ không có chí hướng lớn như vậy.
Dù sao nàng đã sớm tính toán đưa các đệ đệ muội muội rời khỏi Mộc gia thôn.
Nghĩ đến chuyện đời trước, nàng cùng đệ đệ muội muội ở Mộc gia thôn nhiều nhất cũng chỉ có thể ở lại hai năm.
Nếu là trong hai năm này, các thôn dân Mộc gia thôn đối với hài tử tam phòng bọn họ vẫn công bằng công chính như cũ, chờ tương lai trước khi rời đi, nàng cũng không ngại lưu lại cho bọn họ hai biện pháp kiếm tiền là được.
Mộc Cẩm mang theo tiểu đệ về nhà, tam đệ không biết sau đó trưởng tỷ cùng tiểu đệ cũng đi đại phòng Mộc gia, bởi vậy sau khi mời lang trung đến nhà đại bá Mộc gia liền cáo từ trở về.
Hắn còn phải giúp rửa sạch hàng lợn và hàng cừu trưởng tỷ mua về.
Sau khi Mộc Cẩm và Mộc Tử Khê trở về, Mộc Tử Khê kể lại chuyện đã xảy ra bên đại phòng của Mộc gia.
Mộc Oánh kinh ngạc.
"Thật đúng là! ! Đại bá nương bọn họ thiếu chút nữa hại c.
h.
ế.
t đại bá phụ a!"
“Cả nhà bọn họ không có tâm địa tốt, tùy bọn họ hành hạ thế nào, chúng ta tự sống cuộc sống của mình, Nhị tỷ tỷ cũng đừng mềm lòng!"
Tiểu Thiếu niên, trên mặt cùng trong giọng nói đều lộ ra thành thục không thuộc độ tuổi này của hắn.
Chỉ là Mộc Cẩm cảm thấy tiểu đệ nhà mình nói rất hay.
Về phần thuốc giải, Mộc Cẩn không nói nhiều, Mộc Tử Khê cũng khéo léo không đề cập đến việc đại ca trông có vẻ khác thường đưa cho đại tỷ!
Sau khi xử lý xong lợn cừu, Mục Cẩn và những người khác dùng bữa trưa đơn giản.
Năm tỷ đệ cũng thấm mệt và đi nghỉ trưa.
Mộc Cẩm tỉnh lại không bao lâu, nàng đang định phơi thảo dược trong sân thì nghe thấy ngoài cửa có mấy phụ nhân gọi mình.
Edit: chỗ tui bị ảnh hưởng bởi lũ nên mất điện mạng thì chập chờn nên kh đăng chuyện đều được mọi người thông cảm nha️.