Nông Gia Tiểu Hãn Phi Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống


Cũng không dám lên tiếng, sợ kinh động đến các đệ đệ muội muội, khiếng cho bọn họ đau lòng.
Hít sâu một hơi, nàng liền buông vòng ngọc ra.
Vải bông nhỏ giờ phút này đã lỏng ra, Mộc Cẩm vốn định từ bỏ việc lấy ra vòng ngọc kia, nhưng rốt cuộc vẫn là ma xui quỷ khiến đem bàn tay chảy m.á.u lần nữa đưa vào trong bình gốm vỡ.
Vòng ngọc bị nàng lấy ra, Mộc Cẩm giơ ánh sáng chiếu vào cửa sổ gỗ, vòng ngọc thủy nhuận trơn bóng, thật đẹp mắt a!
Mộc Cẩm không chú ý, m.á.u trên ngón trỏ tay phải nhuộm lên vòng ngọc thủy nhuận u bích, 
Mộc Cẩm cả kinh.
Dưới tình thế cấp bách liền cầm vòng ngọc lau trên quần áo trước ngực, rồi lại đụng phải miệng vết thương, miệng vết thương lần nữa bị xé rách một chút, lần này đau đến nước mắt nàng đều rơi xuống.
Điều nàng không để ý là ba giọt nước mắt của nàng đã rơi xuống chiếc vòng tay ngọc. 
Ngoài ra, chiếc vòng tay ngọc vừa chạm vào m.á.u trên ngón trỏ của nàng đã có một sự thay đổi đáng kinh ngạc... 
Vết m.á.u vẫn chưa được lau sạch.
Thay vào đó, nó biến thành hàng nghìn sợi chỉ đỏ li ti mà mắt thường không thể nhìn thấy và quấn quanh toàn bộ chiếc vòng tay ngọc bích.
Khi nước mắt rơi vào vòng ngọc, chúng xuyên thẳng vào vòng ngọc, nhanh chóng thấm vào thịt ngọc, trộn lẫn với những sợi chỉ đỏ đã hóa thành ngàn sợi.
Lúc này, đôi mắt Mộc Cẩm tối sầm lại.
Khi nàng tỉnh lại. 
Trời sáng như hàng ngàn cây đang nở hoa. 
Sau đó, nàng không biết gì cả. 
Khi Mộc Cẩm tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trên giường, bên cạnh giường là tiểu muội Mộc Nguyệt. 
Nàng cử động ngón tay và cảm nhận được một lớp dày ở ngón trỏ, khiến ngón tay nàng không thể gập cong được. 
"Trưởng tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi! Làm chúng ta sợ muốn chết!" 
Mộc Nguyệt giọng nói run run, sau đó hét lên: "Nhị tỷ, tam ca, tứ ca! Trưởng tỷ đã tỉnh rồi! 
"....." 
Xảy ra chuyện gì? 
Làm sao nàng lại từ trên giường tỉnh dậy? 
Nhưng nhìn thấy nhị muội, tam đệ, tứ đệ lần lượt chạy tới, Mộc Cẩm nhìn bọn họ hai mắt đỏ hoe. 
Có điều gì đó lay động trong lòng.
Các đệ đệ muội muội không phải cho rằng nàng sắp c.h.ế.t chứ?
“A! Ngọc......!Hoàng tinh! Khối đại hoàng tinh kia đâu?”
Mộc Cẩm muốn hỏi vòng ngọc, nghĩ đến vòng ngọc chỉ có tam đệ biết, nhị muội cùng tiểu đệ tiểu muội cũng không nói với bọn họ, đành phải nhịn lại, hỏi ngược lại gốc lão Hoàng Tinh kia.
"Tỷ tỷ...!tỷ không sao là tốt rồi! những thứ khác...!đều không sao..." 
Tam đệ Mộc Tử Xuyên nhìn trưởng tỷ nhà mình, lời nói vô cùng gian nan.
Mộc Cẩm nghi hoặc nhìn hắn.
“Có chuyện gì vậy?Tam đệ, lời này là có ý gì? "
Mộc Cẩm từ trên giường bắt đầu ngồi dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Lại thấy tam đệ quay đầu, một bộ không đành lòng nói nữa.
Nàng liền nhìn về phía tiểu đệ, tiểu đệ cũng đỏ mắt cúi đầu.
Cuối cùng vẫn là nhị muội Mộc Oánh đỏ mắt nói ra.
"Trưởng tỷ, tỷ vào phòng giấu gốc lão hoàng tinh kia đi, chúng ta thấy tỷ thật lâu không có ra khỏi phòng, liền để cho tiểu muội đến xem..."
“Tiểu muội vừa tiến vào, liền thấy tỷ ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh! Liền gọi mấy người chúng ta vào, chúng ta nâng trưởng tỷ lên giường.”
“Nhưng......!Nhưng là tiền nhà chúng ta, còn có cây kia Đại Hoàng Tinh đều không còn!"
Trước mắt Mộc Cẩm lại tối sầm.
Đều không còn?
Vì sao đều không còn!
Nàng chật vật muốn xuống đất nhìn, hai huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê nhanh chóng một trái một phải đỡ lấy cánh tay nàng.
"Trưởng tỷ, thật sự không còn...!Tay của tỷ cũng bị thương.

chúng ta nghĩ đi nghĩ lại, có thể là người có võ nghệ cao cường trốn ở trong phòng chúng ta."
Mộc Tử Xuyên nghẹn ngào không dám nói nữa.
Thật vất vả mới gặp được bảo vật vô giá Đại Hoàng Tinh không còn không nói, tiền trưởng tỷ kiếm được mấy ngày nay cũng đều không còn.
Còn có......!Còn có vòng ngọc của vị đại ca ca kia cho trưởng tỷ cũng mất.
Những thứ này thật ra đều không có việc gì, chỉ cần trưởng tỷ không sao là được!
Mộc Tử Xuyên ngẩng đầu, muốn an ủi trưởng tỷ nhà mình, chỉ thấy trưởng tỷ nhà mình mặt biến sắc.
Mộc Cẩm biết Đại Hoàng Tinh và tiền ở đâu rồi!
Nhưng chuyện này nói ra thật khó tin!
Sau khi tầm nhìn tối sầm, nàng bình tĩnh lại và nhìn thấy một căn thạch thất ở giữa thạch thất có một chiếc bàn đá, trên bàn đá có hai chiếc khay bằng gỗ gụ, một lớn và một nhỏ.
Thứ trên chiếc khay lớn không phải là cây hoàng tinh lớn mà nàng đã dành nửa canh giờ để đào sao?
Thứ được đặt trên chiếc khay nhỏ chính là món đồ kho mà nàng đang làm dạo này, cùng số bạc đi bán Hoài Sơn dại lần trước......
Nàng không thể giải thích đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ ra.
Nhưng nàng sẽ không nói cho đệ muội.
Cái này quá không thể tưởng tượng nổi, nói cho các đệ đệ muội muội, trước không nói bọn họ có tin hay không.
Cho dù tin tưởng, cũng không cách nào tưởng tượng được.
Chỉ là, vòng ngọc Triệu Cảnh Dật đưa cho nàng không biết tung tích.
Vòng ngọc?
Trong đầu nghĩ đến vòng ngọc, Mộc Cẩm cũng cảm giác được cổ tay trái nóng rực.
Nàng vội nhìn về phía cổ tay trái của mình.
Vừa nhìn, lại là chấn động.
Vòng ngọc trơn bóng này không phải đang đeo trên tay nàng sao!
Ánh sáng trong phòng cũng không tốt, nhưng Mộc Cẩm rất chắc chắn, vòng ngọc đeo trên tay thoạt nhìn càng thủy nhuận, càng sáng bóng.
Còn có chính là......!Trong miếng ngọc này hình như trộn lẫn chút chỉ đỏ.
Không thể không nói, còn rất đẹp mắt.
Để cho vòng ngọc này giống như có sinh mệnh......
Đời trước nàng cũng đã thấy qua không ít thứ tốt, nhất là các tiểu thư quý tộc, ngọc trang các nàng mang đại bộ phận đều là bảo vật vô giá.
Nhưng cũng chưa từng thấy có người nào đeo ngọc trang lại như vậy.
Mèo không ăn cá
Lại nói, lúc trước nàng nhìn kỹ cái vòng ngọc này, khi đó còn không có những sợi chỉ đỏ này a...
“Trưởng tỷ?”
Các đệ muội thấy trưởng tỷ nhà mình trầm mặc không nói lời nào, đều sợ hãi, sợ trưởng tỷ không chịu nổi đả kích này.
Mộc Cẩm biết bọn họ lo lắng, nàng cũng muốn làm rõ tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trước tiên trấn an các đệ đệ muội muội.
Sau đó lại bảo Mộc Oánh cùng với tiểu đệ cùng tiểu muội mang theo thẻ gỗ đến bên giếng đào trong hồ lấy chút nước trở về.
Thấy sắc mặt trưởng tỷ tốt hơn, Mộc Oánh nháy mắt với tứ đệ nhà mình, liền nghe lời  cùng với tiểu đệ tiểu muội đi múc nước.
"trưởng tỷ...!trong nhà bị trộm cũng là chuyện không có cách nào, tỷ thật sự không cần khổ sở!"
“Còn có......!Chúng ta còn có mấy cây Hoàng Tinh nhỏ hơn, tỷ đừng lo.”
Mộc Cẩm gật đầu.
“Tam đệ, trước không nói cái này.

"
Mộc Cẩm nói, lập tức giơ tay trái lên quơ quơ trước mắt hắn.
" tam đệ, đệ nhìn thấy vòng ngọc trên cổ tay trưởng tỷ không?”
Mộc Cẩm đoán trừ mình ra những người khác đều không nhìn thấy.
Nhưng cái này chỉ có thể tìm tam đệ đến xác định.
Quả nhiên, chỉ thấy tam đệ nhà mình vẻ mặt lo lắng mà khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày mới mang theo khóc nức nở nói: 
"Trưởng tỷ...!Trưởng tỷ đừng dọa ta!"
Ôi, thật sự là dọa hài tử.
Mộc Cẩm suy nghĩ một chút, vẫn không có ý định đem chuyện thần kỳ mình gặp phải nói cho tam đệ.
Sợ sau khi nói cho hắn biết, hắn càng kinh hãi.
Liền cười đưa tay sờ sờ đầu tam đệ nhà mình, dịu dàng nói:
"Đừng sợ, trưởng tỷ đua đệ thôi, trưởng tỷ đã nghĩ thông suốt, chỉ cần người chúng ta không có việc gì là tốt rồi.Bạc là kiếm không hết, đệ cũng nói, chúng ta cũng còn có mấy cẫ hoàng tinh nhỏ!"
Mộc Tử Xuyên liền liên tục gật đầu, nhìn trưởng tỷ ánh mắt trong veo, mới tin tưởng nàng vừa rồi là cùng hắn đùa giỡn.
Mới thở phào nhẹ nhõm
Mộc Cẩm lấy cớ khát nước muốn uống nước nóng nên sai hắn đi đun nước.
Sau khi tam đệ đi rồi, nàng mới nghĩ cách lấy được mấy gốc đại hoàng và số tiền nàng dành dụm được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui