Có người đã tới.
Rõ ràng nàng nhớ đã đóng kỹ cửa sổ, vậy mà giờ nó lại hé mở, để gió lạnh từ ngoài lùa vào.
Nàng luồn tay vào trong tay áo, nắm chặt mấy lá bùa chú, sẵn sàng đề phòng bất trắc.
Ánh mắt nàng dừng lại bên cạnh ngọn nến.
Nguyên Nguyên nhanh tay ném ra một lá bùa, ngọn lửa bùng lên, làm sáng rực cả phòng.
Người phản ứng nhanh hơn cả Nguyên Nguyên là kẻ trong bóng tối.
“Ai?” Giọng nói ấy đầy cảnh giác, còn pha chút hoảng sợ.
Nguyên Nguyên chậm rãi bước đến bên ngọn nến, để ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt mình, mắt nàng nhìn thẳng vào bóng tối.
Dù ánh sáng không thể soi tới góc khuất, nhưng nàng vẫn thấy rõ hình dáng một người đang ẩn nấp.
“Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, đây là phòng của ta, ngươi là ai?”
Bóng đen không đáp lại.
Nguyên Nguyên vẫn không chút hoảng loạn, nàng cầm giá cắm nến, từng bước một tiến về phía người trong bóng tối.
Đột nhiên, nàng khựng lại.
Một thanh trường kiếm màu bạc chỉ thẳng vào bụng nàng, chỉ cần bước thêm chút nữa, nó sẽ đâm xuyên qua.
Kẻ giấu mình trong bóng tối cũng lộ diện.
Đó là một khuôn mặt khó phân biệt nam nữ, ăn mặc y phục dạ hành gọn gàng, tóc búi cao.
“Tiểu muội muội, ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ca ca sẽ giết chết ngươi.”
Mũi kiếm sắc lạnh đặt trên bụng, Nguyên Nguyên cúi đầu nhìn nó, rồi ngước lên nhìn người trước mặt.
Nàng mỉm cười.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, hù dọa trẻ con và nói dối đều không phải là thói quen tốt.”
Dù nàng không phải trẻ con, nhưng rõ ràng người này đang nói dối.
Kẻ này có khuôn mặt khó đoán, trang điểm theo kiểu nam nhân, dáng người cao gầy, cao hơn cả nữ tử bình thường, nhưng khuôn mặt thì rõ ràng là của một nữ tử.
Nàng ta bất ngờ siết chặt trường kiếm.
Bình thường, kẻ khác không dễ nhìn ra sự ngụy trang này của nàng, sao tiểu nữ oa này chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra? Hơn nữa, nàng ta lại không chút sợ hãi.
Từ trước đến nay, trực giác đã cho nàng biết tiểu nữ hài này không hề đơn giản.
Vẻ mặt của nàng ta nghiêm lại, có vẻ chỉ còn cách ra tay thôi.
“Tiểu muội muội, xem ra ngươi phải bị diệt trừ rồi.”
Nàng cầm trường kiếm, bộ dạng hung tợn, nhưng tay kia lại lén lút giấu ra sau.
Nguyên Nguyên khẽ nhướng mày, đặt giá cắm nến sang một bên.
Quả thật nàng bị coi như một tiểu nữ hài, chỉ vì tuổi còn nhỏ, nên chẳng ai xem trọng.
"Mê hồn yên? Hay là mông hãn dược?" Nguyên Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía tay kia của nữ tử.
Dù là thứ gì thì mục đích cũng không phải để giết nàng.
Trên mặt nữ tử không có dấu hiệu hung ác, trên người cũng chẳng có dấu vết của oán khí, đủ để chứng minh tay nàng chưa từng vấy máu.
Vị khách không mời mà đến này rõ ràng chỉ đang hù dọa, có lẽ chỉ muốn làm nàng mất đi ý thức.
Nữ tử khựng lại, tay kia đang định lấy mê dược thì liền thu trở về.
"Mỹ Nhân tỷ tỷ, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng ra tay với ta vào lúc này." Nguyên Nguyên vừa nói vừa đốt thêm ngọn nến khác.
"Chưởng quầy của khách điếm này chắc hẳn nhớ ta rất rõ, rốt cuộc ta là một tiểu nữ hài ở một mình.
Nếu ta đột nhiên biến mất, ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Ánh mắt nàng sáng quắc, bình thản như không.
Nếu nàng biến mất hoặc nếu trong phòng xuất hiện thêm một người, chưởng quầy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Nguyên Nguyên không vội vàng, đôi mắt thanh minh nhìn thấu hết thảy.
Nàng chăm chú quan sát trường kiếm của nữ tử, đặc biệt chú ý đến hoa văn cổ xưa trên đó.