Thịt không nhiều, ước chừng chỉ hơn nửa cân.
Bạch Lộ có chút ngượng ngùng, "Đi muộn, nhà Trương đồ tể chỉ còn lại chừng đó.
"
Nhà Trương đồ tể mỗi sáng sớm đều mổ heo, mang lên trấn bán, ở nhà chỉ để lại một ít cho hàng xóm mua.
Vì giá thấp hơn trấn một đồng, bình thường nhiều người mua, đi muộn là hết.
"Không sao, thêm rau xanh vào là được.
"
Những loại rau này không có thuốc trừ sâu, hoàn toàn tự nhiên, Vân Trúc thấy ăn rất ngon.
Nghe tiếng cười nói vui vẻ không ngừng từ bếp, lòng Cố lão cha càng thêm nặng trĩu.
Đây là lần đầu tiên ông ngẫm lại mối quan hệ giữa ông và em trai trong mấy chục năm qua.
Lúc đầu cha mẹ dặn ông nhường nhịn em trai, sau này cha mẹ qua đời bắt ông thề chăm sóc tốt cho em, giúp em cưới vợ sinh con.
Giúp nhiều thành thói quen, có gì tốt không tự chủ sẽ mang qua bên kia, quên mất người nhà mình.
Còn em trai thì không biết ơn, ngược lại còn tham lam thêm!
Nửa buổi sáng Cố nhị thúc gây náo loạn, làm cả nhà lỡ bữa trưa.
Buổi tối ăn bánh bao, bữa cơm vô cùng rôm rả.
Nhìn cảnh này, Cố lão cha nhắm mắt lại, một số tình cảm thật sự không thể tiếp tục nữa!
Sau khi thông suốt, Cố lão cha cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông già rồi, không quản nổi nữa, sau này con đường của nhị đệ để tự nó bước đi.
Trước khi đi ngủ, Cố lão cha vỗ vai Cố đại ca, "Nếu có cơ hội, đưa chị dâu về đi.
"
Hôm nay làm việc cả ngày, ăn xong cơm ông vào phòng sớm.
Lâu lắm rồi mới được ăn ngon thế, Vân Trúc vào phòng, vươn vai một cái, toàn thân lười biếng.
Dưới ánh nến mờ, Cố Thanh Minh thấy Vân Trúc giống hệt con mèo no nê nằm phơi nắng trên mái nhà.
Cái vươn vai đó như gãi nhẹ vào lòng anh.
Cố Thanh Minh nắm hờ tay, ý nghĩ kiếm tiền trở nên cấp thiết.
Phải nhanh kiếm tiền để cải thiện bữa ăn gia đình, trông có vẻ nương tử rất thích ăn thịt.
Tiếc là hôm nay quá mệt, Cố Thanh Minh vẫn quyết định nghỉ ngơi.
So với việc chép sách kiếm tiền, bảo trọng sức khỏe quan trọng hơn.
Vân Trúc rửa mặt xong lên giường.
Tối nay trời âm u, không có ánh trăng.
Thổi tắt nến, phòng chìm vào bóng tối.
Bóng tối làm tăng thính giác, Vân Trúc nghe rõ tiếng Cố Thanh Minh cẩn thận tránh bàn ghế trong phòng, đi đến cạnh giường, rồi tiếng cởi đồ.
Vân Trúc quay mặt vào tường, tự suy nghĩ.
Tiếc là chăn không lớn, muốn đắp cho cả hai không thể tránh khỏi tiếp xúc.
Rõ ràng Cố Thanh Minh cũng ngại ngùng, khẽ ho một tiếng.
Có người còn ngại hơn cô, Vân Trúc lập tức cảm thấy tỉnh táo, nằm trên gối nói chuyện với Cố Thanh Minh.
"Đại ca và đại tẩu xảy ra chuyện gì vậy?"
Chiều nay Cố đại ca rõ ràng có tâm trạng không tốt, trước khi vào phòng cô lại vô tình nghe Cố lão cha bảo anh đưa đại tẩu về, lòng rất tò mò.
"Đại tẩu! " Nghe Vân Trúc nhắc, Cố Thanh Minh có chút thẫn thờ, "Nhà họ Cố không xứng với chị.
"
Vân Trúc trong bóng tối quay đầu nhìn anh, "Đại tẩu là người thế nào?"
Lần này Cố Thanh Minh không do dự, "Là người rất mạnh mẽ, tính cách giống y hệt nhà họ Triệu.
"
Nhà họ Triệu dũng cảm và đều có chút võ nghệ, đại tẩu là con gái duy nhất, được cưng chiều hết mực.