Ăn xong, nhìn thấy A Hùng, Cố Minh có chút áy náy: "Bởi vì ta, trì hoãn một ngày của ngươi, ngươi ngay cả một con chim nhỏ cũng không có bắt được, ta tốt xấu còn bắt được một con thỏ hoang ở trong bẫy, con thỏ hoang này cho ngươi đi.
"Nếu như không phải A Hùng phát hiện cậu, gọi đại ca đại tẩu cậu tới thì cậu nhất định sẽ mất mạng, tính toán ra, A Hùng cũng là một trong những ân nhân cứu mạng của cậu.
A Hùng làm bộ đập Cố Minh một cái: "Ngươi so đo với ta những thứ này, chúng ta còn có phải là huynh đệ hay không? Nếu ta cầm con thỏ này của ngươi thì ta còn là người sao?""Chúng ta đương nhiên là huynh đệ, cả một đời!"Hai người đều cười ha hả, Cố Minh hoàn toàn chưa phát giác có người muốn hại mệnh cậu.
Nhạc Linh Chi kéo ống tay áo Cố Tranh một chút, bờ môi động đậy.
(Ta muốn đi đào dược liệu, hắn còn phải uống thuốc mới có thể thanh trừ hoàn toàn độc rắn.
)"Ta cùng đi với ngươi.
"Tiếp đó Cố Tranh nghe theo ý tứ của Nhạc Linh Chi nói, xin nhờ A Hùng chiếu cố Cố Minh.
Có một số việc hắn phải hỏi riêng tiểu tức phụ.
A Hùng nhiệt tình nhận lời: "Mau đi đi, có ta ở đây các ngươi cứ yên tâm.
"Đổi tảng đá ở miệng vết thương lại, chuyện đơn giản như vậy hắn có thể làm.
Nhạc Linh Chi không nghĩ tới Cố Tranh sẽ đi cùng nàng, mặc dù cảm thấy có chút vướng bận, nhưng nàng cũng không có phản đối, dẫn đầu bò về phía trên núi.
Cố Tranh nhỏ giọng hỏi nàng: "Hương liệu trên quần áo của nhị đệ ta sẽ thu hút con rắn dẹp đầu kia tấn công nó có đúng không?"Nhạc Linh Chi im lặng trả lời.
(có khả năng này, các ngươi có kẻ thù nào hả? )Bất tri bất giác, Cố Tranh siết tay thành nắm đấm, muốn nói kẻ thù, khẳng định chính là đám người thiết kế hại chết hắn sau khi hắn thi đậu Trạng Nguyên, vấn đề là hắn đến bây giờ còn không biết bọn họ là ai, rốt cuộc có oán thù gì với hắn.
Nhưng kiếp này, hắn nhất định sẽ biết rõ ràng, cũng nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!Trước đó còn tưởng rằng mệnh hắn thật là cứng, sẽ khắc chết thân nhân, bây giờ mới biết, cái chết của tiểu tức phụ cùng nhị đệ đều có ẩn tình khác.
Cố Tranh lắc đầu: "Ta tạm thời nhớ không nổi có kẻ thù nào, nếu như sự tình thật là như thế này, ngươi có sợ liên lụy đến ngươi hay không?"Hắn đây là hỏi nàng có dám đến ở nhà hắn không đúng không.
Nhạc Linh Chi mỉm cười nói cho hắn.
(ta không sợ! )Nàng sợ liên lụy cái gì, nàng lại không phải kẻ nhát gan.
Lại nói, âm thầm còn có người muốn chơi chết nàng cơ mà, hiện tại còn không biết ai liên lụy ai.
Nhìn thấy Nhạc Linh Chi, Cố Tranh trịnh trọng cam kết: "Chỉ cần ngươi không sợ, ta sẽ nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, chỉ cần ta sống thì không có người có thể tổn thương đến chúng ta!"Nhạc Linh Chi trong lòng muốn cười, người thiếu niên có huyết tính, có trách nhiệm, nàng rất tán thưởng.
Cảm ơn, bản thân nàng tự bảo vệ mình được rồi, đương nhiên, nàng thuận tiện cũng sẽ bảo vệ huynh muội bọn họ.
Dù sao, hắn ngay từ đầu cũng không có ghét bỏ nàng.
Nhạc Linh Chi tiếp tục trèo lên trên.
Cố Tranh đuổi theo: "Nếu không ta cõng ngươi, ngươi vừa rồi mất máu quá nhiều, có choáng đầu hay không?"Hắn kỳ thật đang cảm thấy kỳ quái, lúc hắn vừa thấy nàng, nàng suy yếu đến như sắp chết, mặc dù hắn độ chân khí cho nàng, nhưng cũng không phải linh đan diệu dược, nàng không có khả năng đến bây giờ còn tinh thần như vậy.
Hắn sợ nàng gắng gượng chống đỡ.
Nhạc Linh Chi lắc đầu cự tuyệt, hãm lại tốc độ, chỉ vào một gốc ""Đảo điếu hoàng", muốn hắn móc tận gốc lên.
Cây ""Đảo điếu hoàng" có công hiệu tán ứ mạnh gân, đồng thời có công năng cầm máu lạnh máu, có thể dùng điều trị cho vết thương bên ngoài như sưng và nhức.
Trừ có thể dùng nó đun nước cho Cố Minh uống, còn có thể dùng để hầm với canh xương, cũng có thể bán lấy tiền.
Thấy Cố Tranh đào gốc dược liệu lên, Nhạc Linh Chi lại "A! A a" một phen, bảo hắn tự đi tìm, đào thêm vài cây, nàng muốn nghỉ ngơi tại chỗ.
Cố Tranh không nghi ngờ gì, nhanh chóng đi tìm ở đó.
.