Nông Môn Y Hương Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Như Bình cô cô thấy nàng không tiếp chiêu, đành phải nén ý cười chê, cảm thấy nàng thật không có ý tứ.

"Đại quản sự đã giao phó, hôm nay ta và các nàng sẽ ở đây."

"Dễ thôi mà, ở đây cũng rộng rãi, muội sẽ cho người thu thập đệm chăn."

"Nhớ canh chừng cẩn thận, nếu có người bỏ trốn, cả hai chúng ta đều sẽ bị trừng phạt."

Cho dù Như Bình không quá thích thủ đoạn của Hoắc quản sự, nhưng sau khi nghe nói kết cục của bà, tâm trạng không khỏi có chút trầm lắng.

Tuy Hoắc quản sự luôn ở ngoại viện, song cũng đã ở Dư phủ mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao.

Vậy mà Nhị công tử chỉ nói một câu, bà liền bị chuốc thuốc câm, bán cho bọn buôn người.

Tuổi tác như vậy, còn không biết bị bán đến loại địa phương gì.

Nghe nói, người cuối cùng mà Hoắc quản sự gặp chính là tiểu nha đầu khó đoán này.

Bạch Đường cảm giác ánh mắt của Như Bình cô cô đang nhìn nàng liên tục, càng lúc càng gai người, khẳng định không có ý tốt.

Nàng không đắc tội Như Bình cô cô, sao nàng ta lại hận thù nàng như vậy?

Thuý Vũ liếc mắt, cũng nhận ra Như Bình cô cô có chút bất thường, từ lúc Đại quản sự đưa cô nương này tới đây, nàng liền biết đây không phải là người có thể đắc tội.

Có loại người nhờ địa vị mới được tôn trọng, có loại người chỉ cầm lông gà mà như lệnh tiễn, khí thế đã đủ doạ người.

Vị cô nương này chính là loại người thứ hai.

Thuý Vũ cười lạnh trong lòng, thế cũng tốt, Như Bình cô cô mấy tháng nay càng ngày càng tham, muốn bá chiếm quyền lực nội viện, các nàng hầu hạ lão gia, đã sớm cảm thấy bất mãn, giờ đây có thể dùng người ngoài giáo huấn, vừa hợp ý nàng.


Lần này thì Bạch Đường lâm vào cảnh tiền hậu giáp kích, hai người này rõ ràng dùng nàng như lá bài mặc cả trong cuộc phân tài cao thấp.

Nàng cũng không ngốc như vậy, vô duyên vô cớ mà tới khuấy động vũng bùn của Dư phủ.

Nàng duỗi cổ ra, làm bộ ồn ào nhộn nhịp: "Lửa lớn thật đấy, bầu trời bên kia đều đỏ rực rồi."

Thuý Vũ vốn dĩ không để tâm đến, bên trong Dư phủ có nhiều hạ nhân như vậy, trận hoả hoạn này không thể lan xa, mà cô nương trước mắt này chỉ sợ là bùn nhão không trét nổi tường.

"Nếu Như Bình cô cô đã đưa người đến rồi, vậy thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lực tay Thuý Vũ mạnh hơn nàng nghĩ, chỉ kéo một cái đã khiến Bạch Đường bước vào cửa.

Hai bên trái phải lập tức có người chào đón, mồm năm miệng mười.

"Muội bị sao thế này, là quý nhân ra tay sao!"

"Hay là muội đắc tội Đại quản sự? Không nghe nói tới Hoắc bà bà à, đại khái thì xương cốt bột vụn cũng không giữ được."

Bạch Đường nghe được cái tên quen thuộc, sau khi gặp qua Dư Tuấn, nàng biết Hoắc quản sự sẽ không có kết cục tốt.

"Đừng có nghe gió nói mưa nữa."

Thuý Vũ đóng cửa lại, đuổi hai người này đi xa chút, không để bọn họ nói nữa.

"Bọn họ là đang nói đến Hoắc quản sự sao?"

"Đừng nghe bọn họ đồn nhảm."

"Bà ấy bị xử trí như thế nào?"

"Bà ta bị xử trí như thế nào cũng là chuyện của Dư phủ, bớt lo chuyện người mới có thể giữ được chính mình."

Thuý Vũ nói năng nhẹ nhàng, rõ ràng là đang dạy dỗ nàng, Bạch Đường không thể phạm sai lầm.

Người này lớn tuổi hơn nàng, kinh nghiệm phong phú, thời gian ở Dư phủ cũng dài hơn nàng.

Chỉ cần là bất kỳ nha hoàn chân chính nào, so thời gian cũng lâu hơn nàng, nàng vừa tới phủ vỏn vẹn hai ngày.

"Ngũ Nương, muội sẽ sớm rời khỏi Dư phủ, cho nên tỷ cũng không sợ nói nhiều thêm mấy câu." Thuý Vũ chậm rãi bước đi.

Bạch Đường chậm rãi bước theo sau nàng.

"Sau này có tới nơi nào, thì quy tắc vẫn thế, đừng nói là muội, cho dù là tỷ thì lúc nào cũng ghi nhớ thân phận của mình. Chúng ta đều là hạ nhân, cho dù dung mạo có hơn người độ chút, thì cũng là có hạn."

Ai là hạ nhân chứ, ta chính là đến Dư phủ kiếm tiền, khoé miệng Bạch Đường khẽ nhếch, không cho lời này là đúng.

Đương nhiên, động tác rất cẩn thận, không làm Thuý Vũ chú ý.


Thuý Vũ giống như người có tâm sự, cũng không quá để tâm đến nàng, miệng lẩm bẩm nói: "Thế mà muội lại nói trúng rồi, lửa lớn vậy mà không dập được."

Bạch Đường nương theo ánh mắt nàng, ngọn lửa bên kia không chỉ toả khói đen mà còn cháy phập phùng, đứng từ đây có thể thấy rất rõ.

"Trận hoả hoạn này có chút kỳ lạ."

Thuý Vũ nói, vừa đi vừa suy nghĩ.

"Thuý Vũ, Thuý Vũ, chúng ta có nên tránh đi một chút không? Nếu lửa cháy đến đây, thế thì rắc rối lắm."

Vốn dĩ có người tâm trạng đã không yên ổn.

"Hoảng cái gì? Nơi này còn cách hoả hoạn cả một hoa viên, đâu có dễ cháy lan sang đây được. Dư phủ vẫn luôn có quy củ, hạ nhân không thể tuỳ ý qua lại nội ngoại viện, không có lệnh của Đại quản sự, không ai được rời nội viện.

Bình thường là một tiểu mỹ nhân ngoan hiền, nhưng khi cần ra mặt thì cũng có khí thế.

Nha hoàn giữ cửa vẫn còn muốn mở miệng phản bác.

"Mang nàng xuống tẩy trang, đổi xiêm y khác, phòng khi Đại quản sự lại cho gọi nàng."

Thuý Vũ đẩy Bạch Đường đến chỗ mấy nha hoàn, liền xoay người rời đi.

Bạch Đường bị lôi vào phòng, ở đây không tinh tế như ngoài trước, nước cũng đã nguội, váy áo nửa mới nửa cũ, ném tới trước mặt nàng.

Vừa ngoái đầu lại, trong phòng cũng chẳng còn ai, hầu như đều ra ngoài xem hoả hoạn.

Trong lòng Bạch Đường có chút suy đoán, trận hoả hoạn này của Dư phủ hẳn là có người cố tình gây ra, nếu không thì tại sao bây giờ không phải mùa khô, cũng có nhiều người dập lửa như vậy, tại sao đến giờ chưa tắt?

Nghĩ theo ý này, trận hoả hoạn này đúng là mang tới không ít lợi thế.

Trước hết là có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Thứ hai, có thể khiến vài thứ biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Chỉ là không biết trận hoả hoạn này là dùng cho loại nào?


Nàng rửa mặt sạch sẽ, thay trường bào bên ngoài, gỡ bỏ chiếc trâm con bướm cất vào trong áo, tuỳ ý bện thành bím tóc, buông xuống phía trước.

Đẩy cửa bước ra, có mười mấy nữ tử đứng ở trong viện, cũng có người đã thu dọn đồ đạc, ôm chặt tay nãi, chuẩn bị xem tình hình mà chạy đi.

Thuý Vũ thấy nàng bước ra, vẫy tay gọi nàng: "Ngũ Nương, đừng sợ."

Bạch Đường đi đến bên cạnh nàng: "Lửa cũng bớt rồi."

"Con mắt nào của ngươi thấy bớt!" Bên cạnh có người không nhịn được nói chen vào.

"Hiện tại khói lửa mịt mù, tiếng nổ lại càng lớn, ta thấy trận hoả hoạn này còn cháy thêm đấy."

"Chính là vì tiếng nổ càng lớn, ta liền biết là lửa đã bị nước áp chế, toả ra khói đặc."

Bạch Đường nhìn ra phía sau: "Ngươi chưa từng nhóm lửa nấu cơm sao? Nếu lửa đang cháy phừng lên, ngươi tạt một gáo nước vào, thì khói lại toả ra cay đến độ chảy nước mắt."

"Ta không chú ý cái đó." Nàng ta nghe nàng nói rõ ràng, xoa xoa đôi tay, không còn lớn lối nữa.

"Muội trang điểm thế này lại mang vẻ tươi mới trẻ trung hơn." Thuý Vũ đều nghe hai người lời qua tiếng lại. "Nếu ngày mai yến hội còn tiếp tục, tỷ sẽ nói với Đại quản sự trang điểm muội thế này, không chừng vị quý nhân kia liền một ngụm nuốt tươi."

Vừa nghe đến hai chữ quý nhân, trước mắt Bạch Đường lập tức hiện ra bộ dạng của Thất công tử, đôi mắt tỏ ra khí thế uy nghiêm, khi nói chuyện chỉ cần liếc mắt đã đủ khiến người ta kinh sợ.

Hắn năm lần bảy lượt trêu đùa nàng, không khác gì trêu chó chọc mèo cả.

Cả hai bên đều rõ ràng, chẳng qua là trò mua vui, vì nàng khiến hắn nở nụ cười, nên ít ra hắn cũng để lại một câu, nàng sẽ bình an rời khỏi Dư phủ.

Không rõ vì lý do gì, nàng cực kỳ tin tưởng những lời này của Thất công tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận