Nông Môn Y Hương Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Dáng vẻ này của nàng khiến Minh ca sửng sốt một lát, hắn liếc mắt sang, thấy nam nhân đứng bên cạnh nàng dáng vẻ cao to, song từ đầu tới giờ không hề mở miệng, không lẽ lá gan nha đầu này đột nhiên to ra là nhờ người này.

Nghĩ đi nghĩ lại, manh mối hắn nắm trong tay lại không nhiều lắm.

Minh ca có hơi bối rối, song vẫn duy trì dáng vẻ như cũ: "Vương Tứ, nhặt lên hết số bạc Bạch gia mang trả đi, đều là bạc trắng cả, không thể cứ ném dưới đất như vậy."

Vương Tứ giận đến mức hai mắt toé lửa, song cũng khom lưng nhặt từng thỏi từng thỏi lên.

Bạch Đường không thèm để tâm đến dáng vẻ của hắn, chỉ một mực hỏi: "Đệ đệ của ta đang ở đâu? Nếu nó mất một sợi tóc nào, ta có làm quỷ cũng không tha cho các người."

"Cô nương nhìn ta cũng là người nhã nhặn, chẳng lẽ ta có thể làm chuyện độc ác gì sao?"

Bạch Đường nghĩ tới một loạt chuyện đã xảy ra trong nhà, nghiến răng nói: "Dù sao ta cũng không thấy ngươi giống người tốt."

Minh ca cũng không nổi giận được, người ta đã nói thẳng như vậy, hắn cũng khó mà mở miệng phản bác.

"Đệ đệ của cô không có việc gì."

"Bây giờ ta phải nhìn thấy đệ đệ của ta ngay lập tức!"

"Khẩu khí lớn như vậy sao?" Minh ca ngước mặt lên trời cười cười, lúc đầu vì biến cố đột ngột mà buộc hắn phải chạy về thôn Liên Hoa, hắn ôm một bụng oán khí, bị Bạch Đường chỉ thẳng mặt mắng vài câu, ngược lại tâm trạng thả lõng hơn.

Phải nói rằng bên trong nam nhân đều có chút tố chất thích bị ngược, đặc biệt là khi người đối diện là một nữ tử trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp.

Nếu đổi lại là một vị đại thẩm, hắn tuyệt đối sẽ không dung túng như vậy.


"Vương Tứ, mang Bạch cô nương cùng với vị..." Minh ca ý vị sâu xa nhìn sang Thạch Vĩnh Ngôn. "Xưng hô thế nào?"

"Tại hạ họ Thạch."

"Cùng vị Thạch huynh đệ này vào nhà ngồi nghỉ ngơi, nhà cửa chật chội, xin lượng thứ."

Nói xong, hắn xoay người một cái, nhanh chóng đi vào trong nhà.

Vương Tứ thấy Minh ca vui vẻ cao hứng, lại đang ôm bạc trong ngực, hắn cũng không nổi giận, ồm ồm nói: "Vào đi."

"Thạch Đầu ca, huynh nói xem, Thạch Oa sẽ không sao chứ?"

"Xem ra sẽ không bị sao đâu, chủ yếu là muốn ép muội trả nợ thôi."

"Vậy thì tốt rồi."

Chỉ có Thạch Đầu ca mới biết được, khí thế này hoàn toàn là giả vờ, nàng không cương không được, hiện tại đã bị ép đến đường cùng rồi.

Cách một lớp y phục, tấm lưng của Bạch Đường đã ướt sũng mồ hôi lạnh, nàng giả vờ rất tốt, chỉ mong Minh ca không có hoả nhã kim tinh.

Viện tử rất lớn, bày trí chu đáo, khí chất hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài thôn Liên Hoa.

Bạch Đường không thể không thừa nhận, tên Minh ca này cũng thật biết hưởng thụ.


Hắn bưng một chén trà nóng lên uống, ngẩng đầu lên: "Ngồi đi, ngồi xuống dễ nói chuyện."

"Chúng ta cũng không có gì để nhiều lời, tiền đã trả đủ, mau trả đệ đệ cho ta."

Minh ca còn đang uống trà, vờ như không nghe thấy nàng.

Thạch Vĩnh Ngôn đứng ở phía sau, nhẹ nhàng kéo tay nàng, ra hiệu cho nàng cứ ngồi xuống trước, hắn đã chịu bỏ qua, mời hai người vào nhà thì ắt là muốn bình tĩnh thảo luận.

Điều Bạch Đường không rõ là, Minh ca với Bạch gia là mối quan hệ chủ nợ con nợ, nàng đã mang tiền đến, hai bên cũng đã thoả thuận xong.

Theo lý thuyết, hai mươi lượng bạc đổi lấy Thạch Oa, nàng mang người đi, mọi chuyện hoàn tất, há lại còn muốn mời vào nhà, chẳng lẽ còn định uống trà nói chuyện tâm tình?

Một nha hoàn thanh tú bước ra, rót nước châm trà.

Bạch Đường bị sự phô trương của Minh ca mà thất kinh, đây là thôn Liên Hoa, thế mà hắn còn mang theo nha hoàn hầu hạ trong nhà, chẳng lẽ còn sợ người ta biết hắn có tiền hay sao?

Chẳng trách tại sao Thạch Đầu ca vừa mới nghe ngóng đã biết Minh ca sinh sống ở đây, vốn dĩ hắn cũng không có ý định giấu diếm.

"Ta nghe nói, Dư gia trên trấn Bình Lương sụp đổ, đây là do cô giúp đỡ?"

Bạch Đường đang hớp một ngụm trà nóng, nghe xong đều phun ra đất.


Là ai dám tung tin đồn gây sự nhảm nhí như vậy, chụp một cái mũ lớn như vậy, đầu nàng cũng không đội nổi.

"Nhìn phản ứng của cô, coi như cô không trực tiếp than dự, vậy cô biết bao nhiêu phần nội tình vừa rồi?" Minh ca vừa cười vừa nói.

Bạch Đường không nóng lòng phủ nhận, ở thời điểm này, nàng càng tô càng đen, nàng muốn xem Minh ca nói gì, dựa vào đó lại cân nhắc đối đáp.

"Cô không cần lo lắng, mặc dù đều sống trên trấn Bình Lương, song ta không có quan hệ gì với Dư gia, nhà họ sống quá xa hoa, xưa giờ không đặt ai vào mắt."

Lời này rất uyển chuyển, Bạch Đường hừ một tiếng, nói trắng ra thì Minh ca ngươi là tên côn đồ, Dư gia dù có thế nào thì cũng xuất thân nhà quan, sao có thể xưng huynh gọi đệ với nhà ngươi, nếu có mới gọi là chuyện cười rụng răng.

"Cho nên, dù ta có biết được chân tướng, cũng sẽ không gây bất lợi cho cô." Minh ca híp mắt nhìn Bạch Đường. "Có một cuộc giao dịch, cô có muốn làm hay không?"

Bạch Đường nhìn sang Thạch Vĩnh Ngôn đang ngồi bên cạnh, tình hình càng lúc càng huyền diệu, vốn dĩ là bọn họ đến đây đòi người, kết quả là đối phương đã sớm có chuẩn bị, hoàn toàn chờ nàng xuất hiện, hoàn toàn chờ nàng vào cuộc.

Thạch Vĩnh Ngôn nhíu mày, từ lúc tiến vào, hắn đã bắt đầu dò xét tình hình trong viện, ở đây tuyệt đối không chỉ có ba người bọn họ. Song những người khác ẩn nấp rất kín kẽ, chắc hẳn sẽ không dễ dàng hiện thân, tên Minh ca này cũng không có ác ý gì, mặc dù hắn không hiểu những lời vừa rồi, nhưng ắt hẳn là Bạch Đường hiểu.

Đòi nợ là bề nổi, muốn Bạch Đường tới đây nói chuyện mới là trọng điểm.

Hắn còn tưởng rằng phải trải qua một hồi ác chiến, xem ra là không cần.

"Ngươi vừa đi khỏi, mẫu thân ta liền uống thuốc chuột."

Bạch Đường lên tiếng, giọng nói phi thường bình thản.

Minh ca giật mình, hiển nhiên chuyện này không nằm trong dự đoán của hắn.

"Nếu như ta nói, mặc dù ta mang đệ đệ của cô đi, nhưng ta không hề ép chết mẫu thân của cô, cô có tin ta không?"


"Thứ khiến mẫu thân ta uống thuốc chuột là một câu nói kia của ngươi."

Minh ca nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Mẫu thân của cô đã được cứu rồi?"

Bạch Đường cười lạnh, người này thật sự lanh lẹ, đúng là nói chuyện với người thông minh thì cũng tiết kiệm được sức lực.

Minh ca hỏi mẫu thân nàng chết chưa, nếu không chết, dù sao vẫn có đường lui, nếu đã chết, chuyện này sẽ là thâm cừu đại hận, dù có lợi ích lớn đến mức nào cũng không thể đả động được nàng.

"Nếu mẫu thân ta không cứu được, thứ vừa rồi nện vào người ngươi sẽ không phải là hai mươi lượng bạc đâu."

Chính là cho dù liều cả tính mạng, cũng phải khiến hắn nợ máu trả máu.

Những lời này chất chứa quá nhiều oán giận, Minh ca không trực tiếp đáp lại, dù biết là đã cứu được mạng song nàng vẫn không có chỗ xả giận, bây giờ muốn cầu cạnh nàng, tất nhiên không thể đắc tội.

Nhưng chỗ này cũng tạm xem như là hang ổ của hắn, dưới bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, hắn cũng không muốn bị một tiểu cô nương làm cho mất mặt.

Nếu bây giờ nàng đứng dậy, muốn tát hắn một cái, hắn có nên né không?

Trong phòng lập tức yên tĩnh.

Lúc này, Minh ca có hơi hối hận vì giữ Vương Tứ bên người, hắn biết rõ đầu óc Vương Tứ, tuyệt đối không thể cứu nguy giữa lúc lúng túng, không phá hư bầu không khí đã là tốt rồi.

Nhưng mà đôi bên giằng co, cũng nên có người phá vỡ.

"Tính mạng Bạch thẩm tạm thời không đáng lo, song có lẽ vẫn cần một lời giải thích rõ ràng, như thế mới hợp lễ nghĩa."

Minh ca cơ hồ rất là cảm kích nhìn sang Thạch Vĩnh Ngôn, người này có vẻ trầm mặc ít nói, song chẳng phải đơn giản, hắn đã gặp nhiều loại người, có bản lĩnh hay không, hắn liếc qua là biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận