Nông Môn Y Hương Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

A Duyệt hết sờ con này tới con kia, vẻ mặt đau xót, lẩm bẩm trong miệng: "Đại Bạch, Tiểu Bạch, thật có lỗi với các ngươi, trong nhà xảy ra nhiều chuyện, sau này nhất định ta sẽ không quên cho các ngươi ăn."

Bạch Đường buồn cười, khoanh tay đứng một bên: "Vậy vừa rồi lúc muội ăn bánh bao thịt thì có định chia cho chúng nó không?"

"Bọn nó ăn được thì muội sẽ chia!"

Bạch Đường xoa đầu A Duyệt: "Sau này có đồ tốt sẽ cho muội ăn."

Đêm nay A Duyệt phải ngủ cùng nàng, cả hai chen nhau nằm trên giường nhỏ, mà thật ra hồi xưa hai tỷ muội cũng đã từng ngủ cùng nhau.

Bây giờ Bạch Đường đã phát triển cơ thể nên có hơi chật chội, A Duyệt lại không bận tâm lắm, quay sang ôm eo nàng, ghé sát tai nói: "Đại tỷ, Thạch Đầu ca ca rất thích tỷ đúng không?"

"Tiểu hài tử thì biết cái gì!" Bạch Đường nhéo mũi nàng.

A Duyệt không vui: "Sao mà muội không biết, trong mắt huynh ấy toàn là yêu thích với tỷ, mà huynh ấy đối xử với tỷ rất tốt."

"Đúng là rất tốt." Bạch Đường chỉ không nói thành lời, thật ra chỉ là rất tốt thôi, nhưng vẫn không so được.

Có đôi khi, nàng cũng là kẻ tham lam.

Đặc biệt là đã từng gặp người tốt hơn, biết rõ người ta giống như mây trời hào quang, vậy mà vẫn cố gắng nhón chân, dùng tay chạm vào.

"Nếu vậy thì về sau, mẫu thân sẽ không ghét tỷ tỷ hàng xóm nữa?"

"Muội phải gọi là A Mai tỷ tỷ."

Sau những gì mà huynh muội Thạch gia đã làm, e là Từ thị không thể không cho bọn họ sắc mặt tốt.

"A Mai tỷ tỷ rất tốt, cũng rất xinh đẹp." A Duyệt nhẹ nhàng cười hai tiếng. "Dĩ nhiên đại tỷ tỷ nhà ta mới là đẹp nhất."


Bạch Đường ôm đầu muội ấy vào ngực: "Đi ngủ thôi!"

Hôm nay phải ngủ một giấc thật ngon, thật sảng khoái.

Nàng ngủ một giấc không hề mộng mị, lúc tỉnh lại thì trời đã hừng đông.

Bạch Đường mở mắt ra, A Duyệt vẫn còn say giấc, nàng đặt gối vào dưới đầu A Duyệt rồi nhẹ nhàng rút tay về, cánh tay nàng đã tê dại, đứa trẻ này thật dính người mà.

Nàng vừa động đậy thì A Duyệt liền tỉnh, nhoẻn miệng cười, tiểu cô nương hơn mười tuổi, nụ cười kia ngọt ngào đến mức khiến lòng người tan chảy.

"Đại tỷ." A Duyệt lại gần, hôn vào má nàng một cái.

"Học được trò này ở đâu thế, còn chưa đánh răng rửa mặt nữa." Bạch Đường đẩy muội ấy ra.

Chiếc giường vốn nhỏ, A Duyệt trực tiếp lăn xuống sàn, hai tỷ muội đều bật cười thành tiếng.

Từ thị cũng tỉnh dậy, dù sao tinh thần thoải mái, ngủ một giấc ngon lành, khí sắc cũng trở nên tốt hơn nhiều.

"Mẫu thân, ta đi làm chút gì đó." Bạch Đường ra sau nhà, múc nước giếng, dòng nước lạnh buốt xối lên mặt, cả người nhất thời tỉnh táo.

A Duyệt cũng học theo, bắt đầu từ năm ngoái thì đại tỷ có vài cử chỉ kỳ quái, lúc đầu nàng không rõ, về sau học theo, cũng cảm thấy không tệ.

Ví dụ như Bạch Đường sẽ chọn một cành liễu gọn gàng, nhúng vào trong bình muối thô, ngậm nước giếng trong miệng rồi đánh răng.

A Duyệt hỏi qua, đây là làm gì?

Bạch Đường nói cho nàng, đây gọi là đánh răng, giúp răng không bị ố vàng mà luôn sáng bóng.

Kết quả là, A Duyệt còn năng nổ đánh răng hơn nàng, mỗi ngày đều đốc thúc Thạch Oa đánh răng.

Ban đầu Thạch Oa rất không tình nguyện, muối thô trong miệng vừa đắng vừa chát, có tiểu hài tử nào vui thích đâu.

Nhưng mà lần đó hắn chơi đùa với mấy hài tử cùng thôn, có tiểu cô nương hỏi tại sao răng hắn lại trắng hơn người khác, tại sao hắn không đau răng?

Hắn rất kiêu ngạo há miệng cho mọi người xem, nói là vì mình đều đánh răng mỗi ngày.

Về sau, không cần A Duyệt thúc giục, sớm tối mỗi ngày hắn đều tự giác đánh răng một lần.

Bạch Đường biết rằng, răng trẻ nhỏ rất dễ bị sâu, dù nơi này ít ăn đồ ngọt thì cũng nên phòng ngừa, hiện tại không có nha sĩ để nhổ răng, thật sự đau muốn lấy mạng.

Gà cảnh có vẻ còn dậy sớm hơn các nàng, Bạch Đường đi đến trước mặt con gà trống, ngồi xổm xuống, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đại tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?"

"Ban đầu lúc ở trong núi, tỷ đã từng nghe nó gáy qua."

Tiếng gáy lúc ấy có thể truyền khắp sơn cốc, cho nên lúc bắt về, Bạch Đường cứ lo nó sẽ gáy sớm, khiến người bên ngoài chú ý.


Không ngờ nó còn thức thời hơn loài người, biết tính mệnh quý giá, từ lúc đến Bạch gia thì không hé một tiếng.

Gà mái chỉ mổ mấy cái, rồi lại tiếp tục vào ổ ấp trứng.

"Đại tỷ, hay là để muội đào giun cho chúng ăn?"

"Trong nhà còn nhiều việc, muội xem như cũng đã là một cô nương ngấp nghé rồi, chuyện đào giun sống này giao cho Thạch Oa đi."

"Đại tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?"

"Làm điểm tâm xong, tỷ ra ngoài một lát."

Bạch Đường mang hết những thứ có thể ăn được ở trong nhà ra, nấu một bữa thịnh soạn một chút, những nguyên liệu kia bình thường chỉ dám nhỏ một giọt dầu rồi nấu, bây giờ lấy ra trộn lẫn với rau dại tươi mới.

Phần bột mì còn lại thì hoà vào nước ấm, sau đó dùng đũa gạt từng chút từng chút vào trong nồi nước sôi.

Chẳng mấy chốc, phần bột nổi lên nguyên vẹn, trông giống hàng chục con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại trong làn nước bốc khói.

Thạch Oa ngồi sát bên bếp lò, luôn miệng hỏi nàng, khi nào có thể mở nắp, khi nào mới được ăn.

Bạch Đường thét to một tiếng: "Đi lấy bát đến đây, tỷ múc cho đệ ăn."

Đổ thêm dầu vào nồi, mùi hương càng trở nên đậm đà hơn, lúc nấu canh, Bạch Đường cho vào hai cái nấm lớn, hương vị tươi mới xộc vào mũi, rau quả xanh biếc càng giống lá sen che khuất cá nhỏ.

"Đại tỷ, mẫu thân nói canh nấu thơm quá."

"Đại tỷ, phụ thân nói có phải cho hết nguyên liệu trong nhà vào nồi rồi không?"

A Duyệt cùng Thạch Oa chạy tới chạy lui một vòng, đem chén lớn trong nhà rửa qua sạch sẽ, bưng đến trước mặt nàng.

"Đều nấu hết rồi, xong sẽ mua mới."

Bạch Đường múc cho mỗi người một bát đầy, trước là hiếu kính phụ mẫu, sau là đệ muội, cuối cùng còn sót lại ở đáy nồi, nàng nhân lúc còn nóng cũng ăn sạch sẽ.

Cả nhà ôm chiếc bụng căng tròn, vừa lòng thoả ý.


Bạch Đường nghe A Duyệt ợ một cái, có đôi khi, nguyện cầu chỉ đơn giản mà hèn mọn như thế, vậy mà bọn họ phải chật vật cả năm trời.

"Muội để ý nhà cửa, đợi khi Thạch Oa bắt giun xong thì mang cho Đại Bạch Tiểu Bạch, cũng đừng quên sắc thuốc cho phụ mẫu."

"Đại tỷ tỷ yên tâm, những chuyện này muội lo được, đại tỷ đi sớm về sớm."

Bạch Đường ăn xong, toàn thân tràn trề năng lượng, cõng chiếc sọt rỗng đi ra ngoài cửa.

Tiếng cửa cót két vang lên, nhà bên cạnh cũng trùng hợp đẩy cửa ra.

A Mai ló mặt qua: "A Đường, trong nhà ổn cả chứ?"

"Đều ổn hết rồi." Bạch Đường hơi thở phào, nàng đang không biết nên đối mặt với Thạch Đầu ca như thế nào.

"Vậy thì tốt rồi, tối hôm qua mọi người chậm chạp chưa về, tỷ cứ sợ xảy ra chuyện lớn."

A Mai vỗ nhẹ bộ ngực cao ngất: "Cũng tại Dư gia ở trấn Bình Lương gây ra rắc rối, tỷ chỉ mong tuyệt đối đừng liên luỵ đến chúng ta, chúng ta cũng chẳng biết gì mà."

"Hôm qua tỷ ứng tiền khám bệnh, muội trả tỷ trước."

A Mai cũng không khách khí với nàng, tiếp nhận bạc nàng đưa qua: "Chỗ này đến hai lượng, không tốn kém như vậy, tỷ lấy tiền dư trả lại muội."

Tỷ muội thân thiết, tiền bạc phân minh.

+

Bạch Đường rất thích tính tình A Mai, nếu còn đẩy qua đẩy lại, ngược lại sẽ khiến người khác không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận