Mọi người ở trên thế gian này, nếu như đã thật sự đi đến sơn cùng thủy kiệt* thì chuyện biệt ly cũng chỉ là môt chuyện thường tình.
*Sơn cùng thủy kiệt (山穷水尽): cùng đường bí lối, rơi vào cảnh tuyệt cùng không lối thoát.
Trình Vi Nguyệt nghĩ, cô cùng với Triệu Hàn Trầm chính là sơn cùng thủy kiệt.
“Anh chỗ nào vẫn chưa tốt?” Cũng không biết từ lúc nào, khóe mắt của Triệu Hàn Trầm đã đỏ ửng: “Chuyện ngày hôm đó là anh không đúng, anh không nên bỏ em lại một mình trên đường cao tốc, anh xin lỗi, chúng ta không cần chia tay có được không?”
Sáng hôm nay, hắn tỉnh dậy ở trong bệnh viện, nhìn Kiều Tịnh Tuyết ngồi bên cạnh giường nhưng trong đầu chỉ toàn là Trình Vi Nguyệt.
Khoảnh khắc đó hắn đã nhận ra, hắn không thể không có cô.
Thế nên hắn đáp ứng tất cả những yêu cầu của cô, cho dù biết rõ rằng cô là muốn gọi anh em tốt của hắn tới chính là để bọn họ chứng kiến trò cười của hắn, hắn vẫn gọi đến.
Hắn là người rất sĩ diện, thế nhưng hắn cũng muốn khiến cho Trình Vi Nguyệt nguôi giận.
Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới cô sẽ nói chia tay với mình.
Trình Vi Nguyệt không có đáp lại hắn, ngược lại nhìn về phía Lý Chiêu ở bên cạnh:” Tôi và Kiều Tịnh Tuyết trông rất giống nhau sao?”
Một câu nói, nhưng lại làm khuấy động một tầng sóng lớn.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Triệu Hàn Trầm vốn dĩ là sắc mặt khó coi, ngay lập tức trở nên trắng bệch: “Nguyệt Nguyệt…”
“Còn có, Triệu tiên sinh tính lúc nào thì phá bỏ nhà của tôi?” Cô nhìn thấy nhưng lại cố ý lờ đi, ngữ khí quái gở bức người.
Triệu Hàn Trầm không có chút chuẩn bị nào, nhất thời không nói ra được gì, khóe môi phát run.
Tại sao lại cứ phải vào đúng lúc này.
Cô lại biết được tất cả.
“Nguyệt Nguyệt, những chuyện này sau này chúng ta lại nói có được không? Anh đang bị bệnh.” Hắn tránh nặng tìm nhẹ tỏ vẻ đáng thương, khóe mắt đỏ ửng, giọng nói mang theo chút yếu ớt, khẩn cầu: “Dạ dày của anh rất đau.”
Trình Vi Nguyệt đột nhiên cười lên.
Cô cười lên trông rất xinh đẹp, giống như vô số những lần trước, chỉ là lời nói ra khỏi miệng, lại giống như lưỡi dao, cô nói: “Thế nào lại không khiến anh đau đến chết?”
“Trình Vi Nguyệt, cô đừng nói như vậy.
Trầm ca rất quan tâm cô, cô đừng có chà đạp lên tâm ý của anh ấy như vậy!” Lý Chiêu nhịn không được nói.
Cố Phồn An ở một bên nhìn bộ dạng bất bình của Lý Chiêu, trong lòng thầm chửi vài câu “ngu ngốc”.
Rốt cục là ai chà đạp ai, bọn họ ở bên cạnh Triệu Hàn Trầm lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra cho được?
Mặc dù chính mình là bạn tốt của Triệu Hàn Trầm, thế nhưng Lý Chiêu thật sự quá lừa mình dối người.
Trình Vi Nguyệt căn bản không muốn quan tâm, cô chỉ nhìn khuôn mặt tử khí âm trầm của Triệu Hàn Trầm, một lần nữa xuống đao: “Từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Cô dứt khoát đứng dậy, chỉ là giây phút đứng dậy đó, Triệu Hàn Trầm với tốc độ cực nhanh, kéo cánh tay cô lại.
Khóe mắt của hắn đỏ đến dọa người, giọng nói khàn khàn: “Đừng đi…Ninh Ninh, đừng đi.”
Trình Vi Nguyệt chau chặt mày, ngữ khí không kiên nhẫn: “Buông tay.”
“Đừng đi.”
“Tôi bảo anh buông tay!” Giọng nói của Trình Vi Nguyệt ngày càng lạnh.
Hiện trường đã có người cảm thấy tình huống không đúng, cũng theo đó đứng dậy.
“Ninh Ninh, cho anh một cơ hội nữa….”
Lời của hắn không kịp nói hết, bởi vì Trình Vi Nguyệt đã tát vào mặt hắn một bạt tai.
Sau khi tát xong vẫn không thấy hả giận, cô lật tay, lại thêm một bạt tai: “Triệu Hàn Trầm, đừng có tử bì lại kiểm*!”
*Tử bì lại kiểm (死皮赖脸): mặt dày, mặt dạn mày dày.
《Truyện chỉ được đăng trên wattpad, tất cả những trang khác đều là ăn cắp, hãy thương editor:'< về trang chính chủ đọc nha 》
Tiếng vang chói tai, khiến cho tất cả mọi người đều bị một phen hù dọa.
Tay của Triệu Hàn Trầm cuối cùng cũng bị Trình Vi Nguyệt gạt ra.
Cô dứt khoát như vậy, giống như đang vứt bỏ một thứ gì đó bẩn thỉu.
Triệu Hàn Trầm đứng nguyên tại chỗ, bị đánh đến mức nghiêng mặt hồi lâu không động đậy.
Trên mặt hắn một mảng đỏ, một bên má mờ mờ hằn lên hai dấu bàn tay chồng lên nhau.
Rất chói mắt.
Rất thảm hại.
Không biết tiếng chuông điện thoại của ai đúng lúc này vang lên, vô cùng vừa vặn.
“Có phải rất ngạc nhiên không nói ra lời, không sai, tôi chính là muốn chia tay với anh.”
“Đã từng thuần dưỡng như một con cừu cho anh, rồi sẽ quay ngược lại cắn, anh biết không?”
Lý Chiêu là người đầu tiên phản ứng lại, tức giận hét lên: “Chuông điện thoại của ai? Lập tức tắt đi cho lão tử!”
Trình Vi Nguyệt nhìn Triệu Hàn Trầm không nói lời nào, gằn từng chữ một:"Tất cả những chuyện hôm nay tôi làm với anh, còn không bẳng một phần trăm so với những gì anh đã làm với tôi, Triệu Hàn Trầm, phụ lòng những người thật tâm với mình nhất định sẽ bị cắn ngược.”
Nhà hàng có cửa kính sát đất rộng rãi và sáng sủa, ánh mặt trời đem theo cái khô nóng không nên có vào mùa thu.
Triệu Hàn Trầm vẫn như cũ cứng đờ đứng im tại chỗ, Trình Vi Nguyệt đã rời đi rồi, vĩ thanh* của cô hòa tan vào trong ánh mắt trời não nề, cháy thành tro tàn, hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn.
*Vĩ thanh: có thể hiểu là phần kết thúc.
Hắn như tỉnh lại từ trong giấc mơ, chạy ra bên ngoài.
Trình Vi Nguyệt đã đi đến đại sảnh của khách sạn, sau lưng cô không biết từ lúc nào bắt đầu cảm thấy sự ớn lạnh.
Cô đẩy cửa lớn đi ra ngoài, ánh mắt trời chiếu vào mặt.
Cô thích ứng với ánh nắng chói mắt, từng chút một mở to mắt, cách một con đường dành cho người đi bộ chật hẹp, nhìn thấy chiếc SUV Cullinan với biển số là một dòng số 7 quen thuộc.
Châu Kinh Duy ngồi ở ghế sau, cửa xe nửa mở, lộ ra khuôn mặt cao quý lạnh nhạt.
Ánh mắt của anh không chút sai lệch nhìn thẳng vào cô, nhàn nhạt nói: “Lên xe.”
Cảm xúc đã kìm nén rất lâu của Trình Vi Nguyệt cứ như vậy bùng phát.
Không phải là không nỡ, đó chỉ là nỗi đau âm ỉ ngày một lớn hơn, hậu tri hậu giác dâng lên trong lòng.
Cô gần như không cần suy nghĩ, bước chân lảo đảo đi về phía anh.
Châu Kinh Duy đặt tay lên tay nắm cửa, muốn xuống xe đỡ cô.
Tài xế quan sát sắc mặt của Châu Kinh Duy, trước một bước xuống xe, giúp Trình Vi Nguyệt mở cửa xe.
Trình Vi Nguyệt ngay cả sức lực để bước chân lên xe cũng không có, đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ nhỏ, mặc bộ đồ bệnh nhân, lại càng thêm đáng thương.
Châu Kinh Duy nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, kéo cô lên xe.
Anh vốn dĩ đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, bất quá chỉ lùi về phía sau một chút, Trình Vi Nguyệt muốn tránh cũng không tránh được, cả người gần như nằm trong lòng Châu Kinh Duy, khẽ khóc lên.
Châu Kinh Duy ôm cô thật chặt, mặc cho cô khóc, không hề buông lỏng tay.
Anh gần như ngay vào giây phút Trình Vi Nguyệt rời khỏi bệnh viện đã tỉnh lại, anh lo lắng tìm cô ở khắp nơi, phảng phất như đang đi trên dây đàn.
Cho đến khi tin nhắn của cô gửi tới, anh mới biết cô đang ở đâu, lấy lại được một chút an tâm.
Thực sự là tức giận, nhưng càng nhiều hơn là sự lo lắng.
Ngay trước khoảnh khắc cô bước ra từ nhà hàng, Châu Kinh Duy đã định đi vào.
Tính cách cô mềm yếu như vậy, thương lượng với Triệu Hàn Trầm, nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Thế nhưng cô đã ra ngoài, thậm chí nằm ngoài dự liệu của anh, không hề khóc lóc chạy đến.
Cô dũng cảm hơn nhiều so với anh nghĩ.
Nước mắt là sau khi nhìn thấy anh mới rơi xuống, có lẽ chính cô cũng không phát hiện, cô là đang ỷ lại vào anh.
Đầu ngón tay anh khẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, hỏi: “Nguyệt Nguyệt, lần thứ hai rồi, em đã chơi đủ chưa?”
Ngữ khí của anh quá ôn nhu, Trình Vi Nguyệt không biết là có nghe rõ hay không.
Cô vẫn đang khóc, khóc đến lợi hại, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt cũng nhuộm đỏ.
Châu Kinh Duy thở dài một hơi, cũng không hỏi thêm nữa.
“Khóc đi…khó chịu thì khóc đi, không có gì là mất mặt cả.” Ngữ khí của anh giống như đang dỗ trẻ con.
Khóc không thể giải quyết được vấn đề, nó chỉ là một cách con người dùng để trút hết cảm xúc trong lòng.
Châu Kinh Duy từ khi có thể nhớ chuyện, đã không được phép rơi nước mắt.
Nước mắt là biểu tượng của kẻ yếu.
Ba anh Châu Bỉnh Quyền nói, Châu gia không cần một kẻ yếu đuối, cũng không cần một phế vật.
Thế nhưng Châu Kinh Duy cần Trình Vi Nguyệt.
Trình Vi Nguyệt có thể khóc, có thể yếu đuối, anh không quan tâm.
Anh chỉ cần nhìn cô một cái, liền biết rằng cô đối với anh, so với vạn vật trên thế gian, núi cao biển rộng mà anh từng thấy, tốt hơn rất nhiều..