Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một


Tính tình Ôn Ngọc Lan tương đối nhu nhược, Ôn Hạ sợ mình không nói rõ ràng với bà trước thì đến khi đoạn tuyệt quan hệ, bà lại bị người nhà họ Tần dụ dỗ về.

Ôn Hạ không ngờ sau khi nàng nói xong, Ôn Ngọc Lan không những không tức giận, ngược lại còn cười rất chân thành.

"Sao lại để ý chứ? Ta chỉ mong sau này không bao giờ qua lại với bọn họ nữa."

Nhận được câu trả lời khẳng định từ chỗ Ôn Ngọc Lan, trong lòng Ôn Hạ yên tâm hơn rất nhiều.

"Mẹ, con biết rồi.

Mẹ không cần lo lắng cho con, con biết phải làm thế nào."

Biết trong lòng Ôn Hạ có tính toán, Ôn Ngọc Lan suy nghĩ một chút rồi gật đầu và không nói thêm gì nữa.

Nửa tháng sau, Ôn Hạ ở nhà vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

Sáng sớm ngày nào cũng dậy làm việc, tiện thể cung cấp cho hai lão già nhà họ Tần một dịch vụ gọi dậy vào buổi sáng.


Nửa đêm mỗi đêm cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài đi vệ sinh và ném một hòn đá lên cửa phòng của họ khiến cho hai lão già nhà họ Tần đều thấp thỏm lo âu mỗi đêm trước khi ngủ.

Còn muốn ban ngày ngủ bù? Hừ, nằm mơ đi! Đừng hòng!

Tần Cẩn Ngôn lấy cớ phải ở nhà chăm sóc cha, gọi bạn bè của mình đến nhà.

Bình thường trong sân ồn ào náo nhiệt, họ căn bản không ngủ được.

Nửa tháng trôi qua, vốn dĩ tuy hai lão già nhà họ Tần đã có tuổi nhưng nhìn vẫn còn khá trẻ trung, đến giờ trông như già đi cả chục tuổi.

Đừng nói là ở nhà không có chuyện gì tìm Ôn Hạ gây phiền phức, ngay cả khi đi bộ bình thường cũng lảo đảo.

Thời gian này tuy Ôn Hạ cũng dậy sớm nhưng nàng còn trẻ khỏe.

Ban đêm vừa chạm gối là ngủ được.

Ban ngày lên núi, nàng cũng sẽ tìm một chỗ có nắng để ngủ trưa.

Đợi đến khi nghỉ ngơi xong thì chặt ít củi về nhà.


Mặc dù hiện tại trông nàng vẫn rất gầy yếu nhưng chỉ có Ôn Hạ biết bây giờ nàng đã hoàn toàn không giống lúc mới đến, thậm chí còn luyện ra cả cơ bụng.

Sáng hôm nay, Ôn Hạ vừa mới dậy quét dọn sân sạch sẽ thì thấy Chu Đại Hoa lê dép từ trong nhà đi ra.

Ra ngoài cũng không nói gì, chỉ cầm lấy cái chổi lớn bên cạnh mà Ôn Hạ vừa mới đặt xuống và đánh về phía Ôn Hạ.

Vừa đánh vừa mắng:

"Ta đánh chết ngươi cái đồ sao chổi nhỏ không biết xấu hổ.

Ta tạo nghiệt gì mà để ngươi ở nhà họ Tần chúng ta đến lớn như vậy.

Ta cho ngươi sáng sớm đã dậy quậy phá, ta cho ngươi quậy phá.

Hôm nay ta đánh chết ngươi, xem ngươi còn quậy phá thế nào."

Trong mắt Chu Đại Hoa đầy tơ máu.

Nói là đuổi theo đánh Ôn Hạ nhưng trên thực tế căn bản không thể tập trung tinh thần.

Cái chổi vung ra không trúng Ôn Hạ thì thôi, chỉ đuổi theo nàng mấy bước mà đã thở hổn hển và ôm ngực thở không ra hơi.

Nhìn thì có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận