Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một


Đối mặt với lời buộc tội của Chu Đại Hoa, Ôn Ngọc Lan vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu như vậy, nói với họ:

"Mẹ, lời này không thể nói bừa được.

Hôm nay cả ngày con không hề đi một mình, làm sao trộm tiền của mẹ được?"

Bị lời Ôn Ngọc Lan làm nghẹn họng, Chu Đại Hoa lập tức đổi giọng nói:

"Vậy thì chính là ả tiện nhân Ôn Hạ kia.

Ta nói sao vừa rồi ả đột nhiên ngã xuống, thì ra là đến đây làm trộm.

Ả tiện nhân này, xem ta đánh chết ả thế nào."

Nói xong, Chu Đại Hoa cũng không màng đến Tần Hữu Điền nữa, tiện tay đẩy Ôn Ngọc Lan đang muốn ngăn cản bà lão sang một bên rồi hung hăng xông về phía căn phòng Ôn Hạ ở.

Mở cửa ra đã thấy Ôn Hạ đang nằm trên giường với vẻ mặt bình tĩnh.

Thấy Ôn Hạ nằm ở đó, Chu Đại Hoa giơ gậy trong tay lên muốn xông tới.


Còn chưa đi được mấy bước, bà lão đã bị Ôn Ngọc Lan ngăn lại.

"Bà muốn làm gì?"

Thấy Ôn Ngọc Lan còn dám ngăn cản mình, Chu Đại Hoa không nhịn được cao giọng nói:

"Ta đánh chết ả tiện nhân trộm đồ kia, ngươi tránh ra cho ta."

Nghe Chu Đại Hoa nói, Ôn Ngọc Lan không nhường bước đứng trước mặt bà lão, cao giọng nói:

"Ta sẽ không để bà qua đó, ta biết bà vẫn luôn coi thường nhà ta.

Đương gia nhà ta là con trai bà, phải hiếu kính bà, ta nhịn.

Nhưng mà, bà cũng không thể giày vò nhà ta đến chết được."

Nói đến đây, Ôn Ngọc Lan nghĩ đến những ngày này Ôn Hạ phải chịu khổ, nước mắt không nhịn được mà vừa khóc vừa nói ra những lời Ôn Hạ dặn dò trước đó.

"Con gái ta sáng sớm hôm nay đã bị bà đánh đuổi ra ngoài, từ lúc về đến giờ, chưa từng đi một mình.

Bây giờ nằm trong phòng cũng là bị bà làm tức đến ngất đi.


Bà nói cho ta biết, nó lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để đi trộm tiền của bà?"

Đúng lúc này, Ôn Hạ nằm trên giường dường như bị tiếng cãi nhau của hai người đánh thức.

Nàng ngồi dậy, có chút nghi ngờ nhìn Chu Đại Hoa, nói:

"Bà? Bà muốn làm gì?"

Vốn bị Ôn Ngọc Lan ngăn cản, trong lòng Chu Đại Hoa đã thấy rất bực bội.

Nghe Ôn Hạ nói, lập tức hung dữ nhìn nàng và lớn tiếng nói:

"Con nhóc con còn mặt mũi hỏi ta muốn làm gì? Ta đã nói rồi ngươi không phải thứ tốt lành gì.

Được lắm, bây giờ còn dám trộm đồ trong nhà, sau này còn dám trộm gì nữa?"

Nghe Chu Đại Hoa nói, Ôn Hạ vẫn luôn tỏ ra rất nhu thuận đột nhiên đứng thẳng dậy từ trên giường, vẻ mặt đau khổ nhìn Chu Đại Hoa.

"Bà, sao bà có thể nói với ta như vậy? Trước kia bà đánh mắng ta, bắt ta làm việc nặng nhọc, không cho ta nghỉ ngơi tử tế, ta đều nhịn.

Ai bảo bà là trưởng bối trong nhà chứ? Lúc trước khi cha ta chưa xảy ra chuyện, người vẫn luôn nói phải hiếu kính với trưởng bối.

Lúc trước đại ca ta cũng nói ông bà là trưởng bối, chúng ta phải nghe lời.

Vì vậy ta vẫn luôn nghe lời, nghĩ thay hai người họ hiếu kính với bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận