Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một


Lúc đầu, Tần Thận Hành không đồng ý, mười lượng bạc đối với những người dân quê như họ tuy không ít nhưng không đủ để trả tiền thuốc men cho Tần Nhị Trụ trong thời gian dài.


Kết quả là trước khi Tần Thận Hành kịp thương lượng với hai tên công tử bột thì ông bà lão nhà họ Tần không biết từ đâu biết được chuyện này, thế mà lại trực tiếp tìm đến hai tên công tử bột kia thương lượng điều kiện.


Sau khi nhận được ba mươi lượng bạc, chuyện này coi như đã lật sang trang mới.


Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, ông bà lão nhà họ Tần sau khi có được ba mươi lượng bạc này, lại không muốn dùng một xu nào vào người Tần Nhị Trụ.


Sau khi Tần Thận Hành biết được chuyện này, đã làm ầm ĩ một trận trong nhà, còn chưa kịp đòi lại số tiền này thì nha dịch bắt lính của triều đình đã đến.


Mặc dù yêu cầu là mỗi hộ phải có một nam đinh nhưng chỉ cần nộp đủ mười lượng bạc tiền thuế lính thì người đó có thể không phải đi lính.



Kết quả là ông bà lão nhà họ Tần đã nộp tiền thuế đi lính cho con trai của gia đình con cả và gia đình con thứ ba nhưng lại nhất quyết không nộp cho Tần Thận Hành.


Ngay khi Tần Thận Hành chuẩn bị vào nhà lấy tiền bằng vũ lực thì con trai của Tần Đại Trụ nhân lúc Tần Thận Hành đang vật lộn với hai tên nha dịch, đã dùng gậy đánh vào cổ khiến Tần Thận Hành ngất xỉu, mới dẫn đến tình cảnh như hiện tại.


Tần Thận Hành ngất xỉu, Tần Nhị Trụ hiện đang nằm trong nhà bất tỉnh.


Nguyên chủ trong lúc giằng co đã bị đẩy đụng bàn bất tỉnh.

Chỉ còn lại Ôn Ngọc Lan sức khỏe không tốt và Tần Cẩn Ngôn mới sáu tuổi, ngoài việc cầu nguyện ông bà lão nhà họ Tần lương tâm trỗi dậy thì không làm được gì cả.


Nghĩ đến đây, Ôn Hạ không khỏi cảm thấy cả nhà này thật đáng thương.



Không đúng, bây giờ cô cũng đã trở thành một phần của gia đình này.

Nếu Tần Thận Hành thực sự bị đưa đi thì cuộc sống sau này của gia đình họ chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.


Nghĩ đến đây, Ôn Hạ cố gắng đứng dậy muốn tiến lên giúp đỡ.

Vừa đi được một bước, cô liền loạng choạng, không kiềm chế được mà vịn vào tường nôn ọe.


Không phải cô không cố gắng, mà là điều kiện cơ thể không cho phép.


Cảm giác chóng mặt lại ập đến, trước khi mất đi ý thức, Ôn Hạ có chút bất lực cảm thán.


Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đang nằm trên một chiếc giường gỗ.

Nhìn chằm chằm vào bức tường đen ngòm và mái nhà có thể nhìn thấy những vì sao, Ôn Hạ hoàn toàn từ bỏ ý định trở về thời hiện đại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận