Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Hiểu Nhi giơ tay khẽ vuốt chỗ bị gõ, hơi bĩu môi, tư thái tiểu nữ nhi tự nhiên lộ ra, ngay cả nàng cũng không để ý, “Đến lúc đó ta làm được các ngươi sẽ biết”.

Thấy bộ dáng này của nàng, Thượng Quan Huyền Dật không biết rằng trái tim mình đều trở nên mềm mại không ít.

“Được, nếu là ngươi có thể làm được, cũng coi như có cổ phần kỹ thuật, chúng ta phân chia như cửa hàng chuyên bán đồ chơi được không?”

“Một lời đã định.

” Lại thêm một con đường kiếm tiền, Hiểu Nhi cười đến híp mắt, đôi mắt sáng mở ra, đem niềm vui sướиɠ lan tỏa cho những người xung quanh.

“Hiểu Nhi nha đầu, khi nào rảnh thử đi làm thủy tinh?” Thượng Quan Huyền Dật nhìn Hiểu Nhi bộ dáng cười xinh đẹp, tâm tình cũng tốt lên theo lên.

“Nha đầu ngày mai rảnh không?” Địch Thiệu Duy bị thủy tinh làm cho phát điên, hắn muốn nhanh chóng làm ra, quan trọng nhất chính là hắn đánh cược với người ra, từng khoác lác nói trong vòng ba tháng có thể làm ra, hiện tại đã qua hai tháng, không làm được chỉ là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.

Hiểu Nhi nghĩ nghĩ liền gật đầu, “Không thành vấn đề.



“Vậy ngày mai ta phái người tới đón ngươi.

” Địch Thiệu Duy cảm thấy tâm trạng tốt lên, trực giác nói cho hắn, Hiểu Nhi nhất định có thể làm ra, hắn thắng chắc rồi, cũng không biết tự tin hắn lấy đâu ra.

Mấy người nói chuyện với nhau, thời gian bất tri bất giác trôi qua, xe ngựa vượt qua xe bò của Thẩm Thừa Diệu chạy như bay, bởi vì đồ trên xe bò quá nhiều, phu xe cũng không biết chiếc xe bò kia là Thẩm Thừa Diệu.

Tới cửa thôn, bốn người liền xuống xe, mà xe ngựa tiếp tục đi về phía nhà La đại phu.

Mấy người về đến nhà liền nghe thấy thượng phòng truyền đến tiếng mắng, Hiểu Nhi trong lòng phiền chán, những người này sống quá nhàn rỗi, ba ngày hai hôm lại gây chuyện, không cho người ta yên tĩnh chút nào.

Trong lòng Lưu thị hơi bối rối: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Cảnh Duệ dường như nghe thấy Cảnh Kiệt khóc, “Là bà nội đang mắng Kiệt Nhi”.

“Chúng ta đi xem đi.

” Nhà tứ đệ giúp đỡ nhà mình không ít, bọn họ xảy ra chuyện mình cũng không thể coi như không thấy.

Lưu thị vừa định đi lên trên phòng, tiểu muội bị tiếng ồn đánh thức, bắt đầu khóc.

“Nương về trước cho tiểu muội ăn đi, chúng con đi xem.

” Hiểu Nhi cảm thấy tiểu muội đã đói, mà chuyện ở thượng phòng chỉ sợ không giải quyết nhanh như vậy.

Lưu thị gật đầu, ai ngờ Thẩm Trang thị nghe thấy tiếng khóc tiểu muội, la lớn: “Vợ lão tam đã trở lại? Đến thượng phòng!”

Hiểu Nhi và Cảnh Duệ nhìn nhau: Liên quan gì đến nhà bọn họ? Gọi bọn hắn làm gì.

Mấy người cùng nhau vào thượng phòng, Lưu thị nhẹ giọng nói: “Cha, nương chúng con đã về.



Thẩm lão gia tử gật đầu, “Lão tam đâu?”

Tiểu muội ở trong lòng Lưu thị khóc nháo không ngừng, Lưu thị nhẹ giọng dỗ dành.

“Cha cháu đang trên đường, một lúc nữa sẽ về đến nhà.

” Hiểu Nhi thấy tiểu muội khóc không ngừng liền trả lời.

“Vợ lão tam ta hỏi ngươi, búp bê vải trong tay Kiệt Nhi là ngươi cho hắn sao?” Thẩm Trang thị bộ dáng hưng sư vấn tội.

Lưu thị nhìn Lư thị và Kiệt Nhi, nàng không rõ cho cháu mình một con búp bê vải thì có vấn đề gì, Lư thị nhìn Lưu thị với ánh mắt xin lỗi.

Hiểu Nhi thấy hai vị trưởng bối không thèm để ý tiểu muội đang khóc nháo, còn vì búp bê vải nhỏ mà định làm ầm ĩ, trong lòng cũng tức giận: “Bà nội, đó là búp bê vải cháu làm, Kiệt Nhi thấy thích, cháu liền đưa cho hắn, tỷ tỷ yêu thương đệ đệ, có cái gì không đúng sao?”

“Ngươi cái bồi tiền hóa, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện à, tránh ra một bên!” Nói xong lại mắng Lưu thị, “Ngươi dạy con gái kiểu gì vậy, người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm cái gì, nếu bị truyền ra ngoài, bị người ta nói nhà ta không giáo dưỡng, mặt mũi Thẩm gia đều bị ngươi làm mất, không biết lớn nhỏ, không có quy củ, ảnh hưởng thanh danh những đứa con gái khác nhà ta, ngươi chịu trách nhiệm được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui