“Nói cái gì đâu, người trong nhà nói phiền không phiền cái gì vậy.”
“Bà ngoại.” Thẩm Cảnh Duệ và Hiểu Nhi cũng nhảy xuống xe bò chào hỏi với Lưu Lâm thị.
“Ai, cháu ngoan của bà, khát nước chưa, mau vào nhà uống nước.” Lưu Lâm thị nhận dây thừng trong tay Thẩm Thừa Diệu, dắt bò vào trong hậu viện buộc dây lại.
Thẩm Thừa Diệu đẩy xe bò vào trong viện, sau đó dọn trong đồ vật xe xuống, Thẩm Thừa Diệu mang đến một túi năm mươi cân thóc mới, năm mươi cân đậu phộng, mười cân đậu nành, một cân hạt mè, hai cân hạt dẻ khô.
Hạt dẻ này là Hiểu Nhi hái ở trên núi lúc trước, Lưu thị ở nhà lo lắng ăn không hết, ở trên giường cũng không có việc gì, liền lột vỏ phơi khô để bảo quản.
Lúc này, mợ Hiểu Nhi, Đàm thị và Lưu thị nghe được tiếng động đi ra.
Người một nhà đều chào hỏi thân mật.
Thẩm Thừa Diệu mang đồ vật đến phòng bếp, Lưu Lâm thị và Đàm thị đều nói không cần mang nhiều đồ vật như vậy lại đây, quá tốn kém.
“Đây đều là lương thực mới thu của nhà con, mang một ít qua đây biếu nương, đại ca và tẩu tử nếm thử.
Không phải mua.” Trước đó không phân gia, mỗi năm ăn tết Thẩm Trang thị chỉ cho hai mươi văn để bọn họ chuẩn bị lễ vật đón năm mới, quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có ăn tết mới đưa, nhưng từ trước đến nay mẹ vợ đều không cau có, ông đều cảm thấy rất áy náy.
Năm nay phân gia, nên mang nhiều một chút sang bên này.
Nghe nói không phải mua, Lưu Lâm thị mới yên tâm, con rể có lòng, bà cũng cao hứng, không phải là do tham một chút đồ vật này, mà là tấm lòng của con rể, chứng tỏ hắn coi trọng Lưu thị nhà mình.
Đây mới là điều bà vui mừng nhất.
Lưu Lâm thị số cũng khổ, thành thân ba năm đều không sinh được con, bị mẹ chồng lạnh nhạt, tra tấn sai sử, gây khó dễ đủ kiểu.
Sau đó mẹ chồng cưới cho chồng bà vợ hai, một năm sau sinh được con trai cả, bà sống không bằng nha hoàn.
Sau lại có mang lần lượt sinh ra đại cữu của Hiểu Nhi Lưu Mẫn Hồng và Lưu thị, nhưng đều bị người ta sai sử, Lưu Lâm thị tính tình yếu đuối, cả con trai và con gái đều chịu khổ.
Đến khi Lưu lão gia mất, bị bình thê đoạn tuyệt quan hệ đuổi ra khỏi nhà, dựa vào nhà mẹ đẻ Đàm thị mượn được một gian phòng cũ kĩ thì bọn họ mới có chỗ dung thân.
Sau đó Lưu Mẫn Hồng đến một nhà làm mộc trong huyện học nghề mười mấy năm, tiền nhận được mỗi tháng từ mấy chục văn đến bây giờ là năm trăm văn, cuộc sống mới bớt khổ, nhưng bởi vì nhà không ruộng, chỉ dựa vào hai mẫu đất khai hoang, cho nên cuộc sống vẫn rất khó khăn.
Mợ mang cho mấy người chén nước, Thẩm Thừa Diệu uống nước xong, liền ôm nữ nhi đã không được gặp một tháng trêu đùa, không muốn buông tay.
Lưu thị mặc kệ ông, đi giúp tẩu tử nấu cơm.
Cảnh Duệ, Cảnh Hạo đi theo anh em sinh đôi Lưu Chí Văn và Lưu Chí Võ đi bờ sông câu cá.
Hiểu Nhi bị biểu tỷ Lưu Tĩnh Xu kéo đi hái táo ăn.
Trước cửa nhà bà ngoại Hiểu Nhi có trồng một cây táo, năm nay có quả, vừa to vừa ngọt.
Hiểu Nhi muốn đi câu cá, nhân tiện lén mang chút cá vào không gian: “Biểu tỷ, muội muốn đi bờ sông câu cá trở về rồi mới hái táo nha, ca ca muội trèo cây giỏi lắm, để cho huynh ấy trèo cây hái quả.”
“Hóa ra muội cũng là con khỉ nhỏ ham chơi, được rồi, chúng ta đi câu cá.” Lưu Tĩnh Xu là một người tính tình phóng khoáng, năm nay mười bốn tuổi, diện mạo thanh tú, khi cười đôi mắt cong cong, rất giống mặt trăng trên trời.
Ngày thường ít nói, nhưng khi chơi cũng rất được, nên hình dung nàng như thế nào nhỉ? Hiểu Nhi nghĩ tới một câu: Yên lặng như xử nữ, hành động nhanh như thỏ.