Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Tử Hiên, Lê Triết Vĩ ba người đem một thùng gỗ cá to nâng lên xe bò, xe bò này là Lưu Chí Văn và Lưu Chí Võ về nhà lấy chậu to và sọt đẩy lại đây.
Thẩm Thừa Diệu đẩy xe bò về Lưu gia, một thùng cá to đang nhảy tới nhảy lui, giọt nước bắn lên, dưới ánh mặt trời, bọt nước ánh lên tia sáng bảy sắc, vảy cá bàng bạc, quả thực làm lóa mắt thôn dân.
Trở lại Lưu gia, một thùng cá to như vậy, khiến cho mấy người phụ nữ ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm.
Đàm thị lẩm bẩm: “Hóa ra trong sông có nhiều cá như vậy? Ngày thường vớt một con lên còn khó, hôm nay chúng nó tự sát tập thể sao?”
“Phốc!” Lê Triết Vĩ cười phun, thấy những người khác đều nhìn về phía hắn, vội sửa sang lại thần thái: “Xin lỗi, nhất thời không nhịn được, vị phu nhân này nói chuyện, thật dí dỏm, ta không nhịn được nên mới cười.”
Hiểu Nhi cũng mới biết, hóa ra Lưu Tĩnh Xu là theo gene của Đàm thị.
Cữu cữu của Hiểu Nhi hôm nay không ở nhà, ở cửa hàng đồ gỗ trong huyện làm việc.
Trong nhà đều là nữ nhân, Thẩm Thừa Diệu liền phụ trách chiêu đãi hai người Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ.
Lưu thị và Lưu Lâm thị, đều ở phòng bếp bận việc, Đàm thị ôm tiểu muội.
Có khách tới, khẳng định là phải nấu thêm đồ ăn, Hiểu Nhi và Lưu Tĩnh Xu cũng đi phòng bếp hỗ trợ, nàng để Lưu thị nấu canh cá và làm tôm sông hấp, còn nàng đem thịt cá cắt thành lát mỏng, làm cá hầm cải chua, đầu cá hấp, làm cá chưng, còn làm một mâm lươn kho tàu.
Hơn nữa lúc nãy Lưu thị đã làm xong gà xào nấm hương, hoa tỏi xào thịt khô, rau xanh xào và hẹ xào trứng, vừa vặn mười món, tách ra hai bàn ngồi, đồ ăn trên bàn đều được ăn sạch sẽ.
“Hiểu Nhi, trù nghệ của cháu rất rốt, mợ có chút xấu hổ.” Ăn qua đồ ăn Hiểu Nhi làm, bà đều ghét bỏ đồ ăn mình làm.
“Mợ làm đồ ăn cũng rất ngon, chỉ là cá này tự mình bắt nên mọi người mới cảm thấy ăn càng ngon là do có phần tình cảm trong đó.” Hiểu Nhi cảm thấy Đàm thị nấu ăn khá tốt, mà đồ ăn nàng làm có nước không gian gian lận, đương nhiên sẽ khác nhau.
Mặc dù từ "phần tình cảm" nghe có vẻ mới mẻ, nhưng mọi người đều hiểu cũng cảm thấy đó là nguyên nhân.
“Tử Hiên, lần sau được nghỉ, ta về nhà ngươi, đến nhà Hiểu Nhi ăn cơm đi! Hiểu Nhi ngươi nhớ xuống bếp chiêu đãi chúng ta, Triết Vĩ ca mang đồ ăn ngon cho muội.”
“Được nha, ca có cái gì ăn ngon?” Hiểu Nhi sảng khoái mà đáp ứng, Lê Triết Vĩ vừa nhìn là biết cậu ấm của đại gia tộc, nhưng rất dễ gần, rất hiền hoà, nàng cũng vui vẻ kết bạn, bằng hữu nhiều đi lại mới dễ dàng.
“Lê công tử tới là được, không cần mang đồ đâu.” Thẩm Thừa Diệu trừng mắt nhìn Hiểu Nhi.
“Tam thúc, cháu là bạn học của Tử Hiên, thúc gọi cháu Triết Vĩ là được, Lê công tử quá xa lạ.” Lê Triết Vĩ cảm thấy mình phải có quan hệ tốt với Thẩm gia, nha đầu kia làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của hắn.
Hắn rất kén ăn, bình thường đều ăn một chút để không đói bụng là được, hôm nay hắn còn muốn ăn thêm những món ăn đó, quả là hạn hán mà gặp mưa rào.
Thẩm Thừa Diệu cảm thấy Lê Triết Vĩ nhiệt tình hơi quá mức, nhưng cũng gật đầu.
Ăn cơm xong, Lưu Tĩnh Xu kéo Hiểu Nhi đi hái táo ăn, táo năm nay rất ngon, vừa to vừa ngọt.
“Hiểu Nhi, muội dưới gốc cây đỡ quả, tỷ lên cây hái.” Dứt lời liền bò lên trên cây, rõ ràng là thường xuyên làm việc này.
“Hiểu Nhi đỡ lấy.” Hiểu Nhi thấy nàng ném xuống một quả táo, đưa tay ra đỡ.
Thấy Hiểu Nhi đỡ được thì khen: “Hiểu Nhi thật lợi hại! Tiếp tục nhé!” sau đó vừa hái vừa ném xuống, Hiểu Nhi đều đỡ được.
Lưu Tĩnh Xu thấy Hiểu Nhi vậy mà có thể đỡ được hết, kinh ngạc, liền càng ra sức mà ném, hai người chơi trò tỷ ném muội đỡ.
Khi Lê Triết Vĩ đi ra, nhìn thấy một người con gái mặc áo vải thô màu hồng phấn, giống khỉ nhảy tới nhảy lui trên cây, nghịch ngợm trêu đùa đứa bé gái dưới gốc cây, tiếng cười như chuông bạc đánh vào đáy lòng hắn, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Được rồi, biểu tỷ, đủ rồi, đã hái được rất nhiều.” Hiểu Nhi có chút mệt mỏi, cắt ngang người nào đó đang vui vẻ trên cây.
Lưu Tĩnh Xu muốn hái thêm một chút, nhưng nhìn thấy dưới gốc cây có thêm một người, cũng xấu hổ không dám ở trên cây nữa, từ ngọn cây bò xuống, bò được một nửa liền trực tiếp nhảy xuống.
Lê Triết Vĩ vẫn luôn nhìn Lưu Tĩnh Xu, thấy nàng nhảy xuống, sợ tới mức trái tim nhảy ra ngoài, không chút suy nghĩ liền chạy tới, vươn tay, đem nàng đỡ lấy nàng.