Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Về đến nhà, Thẩm Thừa Diệu cất đồ xong, đóng kỹ cửa, gọi mấy huynh đệ tỷ muội lên giường đất, Lưu thị thấy Thẩm Thừa Diệu đầy mặt nghiêm túc cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

“Hiểu Nhi, con có sư phụ khi nào vậy?” Thẩm Thừa Diệu nghiêm túc mà nhìn Hiểu Nhi.

Hiểu Nhi là ai, là một người kiếp trước từng trải qua song to gió lớn, khi cả nhà đang chăm chú nhìn cũng vẫn bình tĩnh trả lời: “Lúc ba tuổi con chơi ở bên ngoài, gặp được một ông lão đang tìm đồ, con giúp ông tìm được đồ, nên ông lão nói con có duyên với ông, ông nhận con làm đồ đệ, dạy cho con bản lĩnh, nhưng lại không thể nói chuyện này cho bất cứ ai.”

“Vậy sư phụ con dạy con cái gì? Ông ta thật sự đã qua đời?”

“Qua đời rồi, trước khi đi không có, sau đó cũng chưa tìm con lần nào.

Ông dạy con bắn tên, phi tiêu, nấu ăn, làm ruộng, …… Ông dạy rất nhiều, có kể cũng không hết, về sau cha mẹ sẽ biết.” Hiểu Nhi bất đắc dĩ nói, nàng hiểu biết rất nhiều, nói như thế nào nhỉ, nàng là người có năng lực, kiếp trước lúc ba mươi tuổi nàng đã cầm ba cái bằng tiến sĩ.


“Sư phụ của tỷ tỷ thật lợi hại, hôm nay tỷ tỷ ở trên cây ném một phát qua đi, ném trúng con sói, bay đầu.” Cảnh Hạo nhớ tới tình huống lúc đó còn khoe khoang.

Lưu thị nghe xong thì sửng sốt, “Sói? Các người đi vào núi sâu? Có bị thương hay không?”

Thẩm Thừa Diệu, Cảnh Duệ và Hiểu Nhi đều trừng mắt nhìn Cảnh Hạo, đúng là cái hay không nói, lại đi nói cái dở.

Cảnh Hạo cũng biết bản thân nói sai, rụt cổ, tránh ở sau lưng Lưu thị giống đà điểu.

“Có hai vị công tử ở núi sâu ôm một con sói con, bị sói đuổi gϊếŧ, ta thấy chết không thể không cứu.

Hai người kia cũng chỉ là hai đứa trẻ mới lớn” Thẩm Thừa Diệu nói ngắn gọn một chút, không nói có mấy con sói, cũng không nói Hiểu Nhi gϊếŧ chết sói như nào.

Hai vị công tử kia vì cảm tạ chúng ta, để lại hai miếng ngọc bội, nói nếu có việc có thể đi tìm La đại phu, hoặc là đến Hầu phủ ở phủ thành tìm người.” Thẩm Thừa Diệu lấy hai khối ngọc bội đưa cho Lưu thị.

“Đứa nhỏ không hiểu chuyện, sói con cũng dám ôm, may mắn không gặp được bầy sói.

Các người cũng không thể học bọn họ, không thể đi vào sâu trong núi biết không?” Bốn người nhìn lẫn nhau cũng không dám nói thêm, vội đồng ý.

Lưu thị cầm ngọc bội lên nhìn một chút, một miếng ngọc bội là hồng ngọc thượng đẳng, chính diện điêu khắc kỳ lân, mặt trái có khắc hai chữ Thượng Quan như rồng bay phượng múa.

Một miếng khác là ngọc bội màu đen thượng đẳng hình chữ nhật trên khắc một ít chim thú và hoa lá, “Hai miếng ngọc này chất lượng thật tốt, hai người kia có lẽ là đại công tử.


Chúng ta nên cứu người, nhưng không thể tùy tiện cầm ngọc bội đi làm phiền người ta.” Nói xong liền cất ngọc bội ở chố giấu bạc.

Hiểu Nhi thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi người không chú ý đến nàng nữa, thật sự là nói dối một lần liền phải chuẩn bị trăm ngàn lời nói dối khác để che giấu nó, không ngừng không ngừng.

Hoa nở hai bông, mỗi bông một vẻ.

Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy trở về nhà La đại phu, La đại phu thấy hai người đều có vết máu, hoảng sợ nói: “Chủ tử như thế nào lại bị thương? Có thích khách sao?”

“Ở trên núi đυ.ng phải bầy sói, vết thương nhẹ, không đáng ngại.” Thượng Quan Huyền Dật nhàn nhạt giải thích, hắn nhíu mày, còn đang suy nghĩ lời Hiểu Nhi nói.

“Tại sao lại đυ.ng phải bầy sói?” La đại phu nhìn Địch Triệu Duy.

“Đại nhân, mau lấy chút dược ra đây, chân ta bị sói cắn, đau chết mất.” Hắn nào dám nói nhìn thấy sói con lền nổi lên ý muốn tham lam, muốn mang về nhà nuôi.

Những con sói đó cũng đáng ghét, ai u, đau chết mất.

“Chắc chắn là ngươi gây sự!” Tuy nói như vậy, nhưng La đại phu cũng không chậm trễ, nhanh chân đi lấy dược, thuận tiện cho người chuẩn bị nước ấm để bọn hắn tắm rửa.


Đợi bọn họ tắm xong, thoa thuốc xong, Thượng Quan Huyền Dật mới mở miệng: “La đại nhân, lần trước trên núi nhìn thấy một nhà kia ngươi tra đi, tiểu cô nương kia thân thủ rất lợi hại, ta cảm thấy người quốc sư nói chính là nàng.”

Hiểu Nhi không nghĩ đến chính mình bịa ra một câu chuyện liền bại lộ bản thân.

“Được.” La đại phu không hỏi thêm, hắn đối với vị chủ tử này là tuyệt đối tin tưởng.

“Nàng chỉ là một đứa trẻ, không thể nào, có lẽ là sư phụ nàng.” Địch Triệu Duy cảm thấy một đứa trẻ, có thể có bản lĩnh gì to lớn.

Thượng Quan Huyền Dật không nói gì, nhìn về phía chân trời, đó là một ngôi sao mới, bây giờ ánh sáng rất nhỏ bé và mỏng manh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận