Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Hiểu Nhi liền tỉnh, sau khi thức dậy đã thấy Lưu thị nấu xong một nồi cháo trắng, còn hấp cả màn thầu.
Thẩm Thừa Diệu làm theo phương pháp Hiểu Nhi rang hạt dẻ, đã rang xong một nồi, nồi đang rang cũng bay ra mùi thơm.
Hiểu Nhi rửa mặt xong, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng dậy, cả nhà ăn xong bữa sáng, Thẩm Thừa Diệu liền đánh xe bò, mang theo một xe đồ và ba đứa nhỏ đi vào trong huyện.
Tới trong huyện, Thẩm Thừa Diệu tìm một gian hàng, đem đồ chuyển xuống, liền tìm việc vặt làm thêm, trên phố mỗi lần họp chợ đều có quan sai đi tuần tra, an ninh rất tốt, không có ai dám đi gây chuyện, cho nên Thẩm Thừa Diệu yên tâm để ba đứa nhỏ ở đây bán đồ, ở trên phố cũng có những đứa trẻ khác đang bán.
Hiểu Nhi mở túi đựng hạt dẻ ra, lộ ra hạt dẻ rang đường ở trong, mùi hạt dẻ liền bay ra ngoài phảng phất, có người ngửi được mùi thơm liền lại đây hỏi: “Đây là cái gì mà thơm như vậy?”
Hiểu Nhi ngẩng đầu lên thấy một phụ nhân, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt hiền lành, nắm tay một đứa nhỏ bốn năm tuổi bên cạnh, chỉ vào hạt dẻ nói: “Nương, con muốn ăn cái này, cái này thơm quá.”
Hiểu Nhi lấy một nắm đưa cho phụ nhân: “Tỷ tỷ, đây là hạt dẻ rang đường, rất thơm ngọt, rất mềm dẻo, các người có thể nếm thử, không thích thì có thể không mua.”
“Ta đều có thể làm mẹ ngươi, gọi ta là thím là được, tỷ tỷ ta cũng không dám nhận, nếu không người khác lại nói ta không biết xấu hổ.” Phụ nhân nhận lấy hạt dẻ, bóc vỏ cho con trai ăn một hạt, mình cũng ăn một hạt.
“Muội thấy đại tỷ nhìn rất trẻ tuổi, gọi là thím thì lại già, tỷ nhìn qua không khác tỷ tỷ của muội là mấy.” Nữ nhân mà, có ai mà không thích người khác nói mình trẻ hơn so với tuổi.
Phụ nhân được khen, trên mặt hiện lên ý cười, ăn thử hạt dẻ xong cũng thấy hương vị không tồi: “Miệng tiểu cô nương bôi mật sao, so với hạt dẻ này còn ngọt hơn, liền từ ngươi mở miệng, hạt dẻ này ta mua, bán thế nào”?
“Đại tỷ là người tốt, hạt dẻ này mười hai văn một cân, mua hai cân tặng nửa cân.”
“Đắt như vậy?” Phụ nhân cau mày, mười hai văn giá này gần bằng giá thịt rồi.
“Thật ra không đắt, nếu mua hai cân tặng nửa cân, thì cũng chỉ chín văn sáu một cân mà thôi.
Hạt dẻ nhà muội dùng phương pháp bí mật để rang, thịt rất dẻo, mềm và thơm, còn nữa hạt dẻ có tác dụng làm đẹp, kéo dài tuổi thọ, đại tỷ ăn xong càng thêm trẻ đẹp, giá này được tính tiện nghi, hôm nay là lần đầu tiên bán mới có thể tặng kèm, lần tới họp chợ thì sẽ tăng giá, mua bao nhiêu cũng không tặng.”
“Nương, mua đi, con còn muốn ăn thêm!” Đứa bé trai kéo ống tay áo phụ nhân lay lay.
“Ây nha, tiểu tổ tông, nương mua cho con là được, con đừng lắc nữa.”
“Vậy thì cân cho ta hai cân đi.” Nàng định chỉ mua một ít để nếm thử nhưng đứa con trai này lại nhiều năm mong chờ mới có, ngày thường được chiều chuộng quen rồi, nếu không mua, hắn lại làm ầm ĩ khiến người khác đau đầu, phiền muốn chết.
“Được rồi.” Hiểu Nhi cao hứng mà đáp.
Cảnh Duệ vội đem hạt dẻ lên cân, bỏ vào túi, cân hai cân rưỡi, Hiểu Nhi lại thêm hai cái bỏ vào, lúc cân cái đuôi cao nhếch lên.
Hiểu Nhi lấy lá sen gói hai cân rưỡi hạt dẻ thành hai bao, dùng rơm rạ buộc chặt đưa cho phụ nhân.
Phụ nhân thấy Hiểu Nhi rõ ràng đã cân đủ nhưng lại bỏ thêm, càng vui vẻ mà trả tiền.
Cảnh Hạo nhận tiền phụ nhân đưa qua đếm hai mươi tư văn, cất đi.
Có người đầu tiên mua, sẽ có người thứ hai thứ ba…… Hơn nữa chiến lược marketing mua hai cân tặng nửa cân của Hiểu Nhi rất hiệu quả, mọi người ai cũng thích giá rẻ, cảm thấy đồ được tặng thì là chiếm được của rẻ, cho nên rất nhiều người đều mua hai cân.
Rất nhanh đã bán hết một nửa, chỉ còn lại hơn hai mươi cân.
Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên mặc y phục tơ lụa thượng đẳng màu xanh đen, mặt đầy phong trần mệt mỏi, đang trên đường tìm kiếm thứ gì đó mới mẻ.
Hắn mới từ phương nam chuyển hàng về, trước khi đi đã đồng ý với mấy đứa trẻ trong nhà mang đồ ăn ngon về cho chúng, nhưng không ngờ trái cây đều hỏng, chỉ có trước khi về nhà, nhìn xem khi họp chợ có bán đồ gì mới mẻ hay không.
Hắn thấy trước quầy hàng của Hiểu Nhi có rất nhiều người, mỗi người đều mua hai bao đồ vật rời đi thì cũng đi qua.
Đến phiên hắn, hạt dẻ cũng chỉ còn lại không đến mười cân “Hạt dẻ này bán thế nào?”
“Mười hai văn một cân, mua hai cân tặng một cân.” Hiểu Nhi vừa trả lời vừa giúp vị bà bà gói hạt dẻ, chờ gói xong mới nhìn đến người đàn ông kia, cũng lấy một nắm đưa cho hắn: “Đại thúc có thể nếm thử xem.”