Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


“Vậy thì sao lại không thấy một con thỏ?” Cảnh Hạo bất mãn nói.

“Con thỏ? Con thỏ là Chí Nhi ôm đi chơi, lát nữa sẽ ôm trở về.” Nói xong lại quay đầu vào trong phòng hô to: “Chí Nhi mau đem thỏ ôm ra đây cho nhà tam thúc.

Ngươi cái tiểu tử này, thỏ thì chơi cái gì! Xem ta có đánh ngươi hay không!” Thẩm Thừa Tông giả vờ tức giận nói.

“Nhưng mà lúc nãy cháu mới hỏi nhị bá nương thì nàng nói gà rừng và thỏ hoang là nhị đường ca sáng nay lên núi bắt về.” Hiểu Nhi hỏi không tha.

“Lúc ta đưa gà rừng cho ngươi nhị bá nương cũng không có nói rõ rang với nàng, trùng hợp Hoa Nhi sáng nay lên núi chơi, làm nàng hiểu lầm.” Thẩm Thừa Tông nhanh phản ứng lại.

“Ngươi cái nha đầu này sao luôn bắt bẻ người khác vậy, cha mẹ ngươi cũng chưa nói gì, ngươi một cô nương chưa xuất giá không ở trong phòng, cả ngày cứ đi theo người lớn làm gì, người khác không biết tưởng ngươi là chủ nhà, lại suốt ngày đi vào núi, nơi sơn dã, ta xem lớn lên ai dám cưới ngươi.” Lý thị thấy mọi chuyện qua đi lại bắt đầu khoe khoang.

Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị đều bảo vệ con, nghe xong thì không vui, Thẩm Thừa Diệu cảm thấy con gái tức giận là rất đáng, xem xem lúc nãy mình giúp ai: “Hiểu Nhi nhà ta quản gia thì làm sao, mấy đứa con ta còn nhỏ tuổi đã biết lên núi hái thảo dược, bắt gà rừng thỏ hoang để bán, đều đã hiểu được giúp đỡ gia đình, vì sao không thể quản gia!”


Lưu thị cảm thấy chuyện lần trước vẫn chưa xong: “Nhị tẩu không cảm thấy có lỗi với Hiểu Nhi nhà ta sao, lần trước định bán nàng, hiện tại lại bôi nhọ nàng, sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”

Hiểu Nhi cảm thấy hài lòng, cảm giác được cha mẹ che chở thật tốt.

“Ta nào có!” Lý thị nghe xong, mặt đều đen, nhưng lại không dám nói cái gì nữa.

Lúc này Thẩm Cảnh Chí từ trong phòng bếp mang thỏ hoang ra, Cảnh Hạo mới đi lên muốn đưa tay nhận nó, ai ngờ Thẩm Cảnh Chí đột nhiên dùng sức ném con thỏ xuống đất, “Muốn thỏ đúng không, đi nhặt đi!”

Con thỏ bị ngã vỡ đầu chảy máu, nằm trên mặt đất run rẩy vài cái liền chết.

“Oa oa……” Cảnh Hạo lập tức khóc lớn, vừa sợ hãi, vừa đau lòng.

Những người khác cũng bị một màn này dọa ngây người, có một số phụ nhân nhát gan càng sợ tới mức thét chói tai.

Tiểu muội trong lòng Lưu thị cũng bị tiếng thét chói tai dọa khóc.

Thẩm Thừa Diệu trong lòng rất tức giận, một bước lớn đem Cảnh Hạo ôm vào trong lòng an ủi: “Không sợ, cha ở đây.” Cảnh Hạo ôm chặt Thẩm Thừa Diệu khóc lớn, Thẩm Thừa Diệu nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi.

Cảnh Hạo dù có hiểu chuyện như thế nào cũng chỉ là đứa trẻ mới năm tuổi, chắc chắn cảnh vừa rồi dọa hắn không nhẹ.

Hiểu Nhi và Cảnh Duệ cũng đi an ủi.

“Chí Nhi, ngươi làm gì! Tại sao lại tàn nhẫn như vậy!” Thẩm lão gia tử trong cơn giận dữ, Chí Nhi nhà lão nhị tuổi còn nhỏ sao lại hung tàn như vậy, đúng là bị Lý thị chiều hư.


Hắn không khỏi cảm thấy may mắn đã phân gia, nếu không ảnh hưởng đến thanh danh cháu trai trưởng, thậm chí về sau còn gây phiền phức cho cháu trai trưởng.

Thẩm Thừa Tông ha hả cười hai tiếng: “Chí Nhi, sao lại không giữ chặt con thỏ, làm con thỏ rơi xuống đất thế.”

Nghe xong, mọi người đều lắc đầu, có cha nào như vậy, dạy dỗ một trận là được, xem ra về sau không thể để con nhà mình chơi với con nhà Thẩm Thừa Tông, tránh để học điều xấu hoặc là bị thương.

Nhìn lại Thẩm Cảnh Chí, vẻ mặt đầy ý cười khi thực hiện được ý đồ, không có chút nào biểu hiện biết sai.

“Lão tam, dù sao thỏ này sớm hay muộn đều phải làm thịt, bây giờ chết còn bớt việc.

Ha hả, đúng không.”

“Con thỏ và gà rừng này tối hôm qua bọn nhỏ mới bảo muốn nuôi.

Nhị ca ngươi dạy dỗ lại Chí Nhi chút đi, tuổi còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy.”

“Trẻ con không hiểu chuyện, không nắm chặt mà thôi, hơn nữa còn là con trai nên hơi quậy phá chút.” Những người khác không còn lời nào để nói, hóa ra là trên không nghiêm nên dưới khó bảo.


Thẩm Thừa Diệu còn muốn nói thêm lại bị Lưu thị kéo quần áo, quay đầu nhìn Lưu thị thì Lưu thị nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Thừa Diệu khẽ thở dài, tại cha mẹ không cảm thấy sai thì làm sao dạy được con cái.

“Nhị bá phụ, bây giờ gà rừng các ngươi hầm canh, thỏ hoang tứ đường ca làm chết, nếu như vậy các người trực tiếp bồi thường nhà cháu một trăm văn, chúng cháu coi như bán cho nhà bá.”

“Một trăm văn, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi? Cường đạo!” Lý thị thét to.

“Gà rừng thỏ hoang này đều còn sống, trấn trên bán con mồi chết cũng là cái giá này, cháu đã tính rẻ rồi đấy.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận