Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Ăn cơm chiều xong, người một nhà ngồi xung quanh bàn đặt trên giường đất đếm số bạc hôm nay kiếm được.

Khi Hiểu Nhi lấy ra một thỏi mười lượng bạc, Lưu thị trợn tròn mắt: “Mười lượng này là bán đồ kiếm được?”

“Đúng vậy, hôm nay có một vị đại thúc họ Chu mua trái cây của chúng con.



“Những trái cây đó bán được nhiều tiền như vậy?” Lưu thị không tin, tuy trái cây Hiểu Nhi hái từ trên núi về quả thực ăn rất ngon, nàng chưa từng ăn qua trái cây ngon như vậy, bề ngoài lại đẹp nữa, nhưng mười lượng cũng quá đắt đi.


“Thật, Hiểu Nhi nói để vị kia đại thúc nhìn rồi cho giá, đại thúc liền cho chúng con mười lượng, hạt dẻ rang đường cũng cho thêm mười văn.



“Sao lại lấy thêm mười văn tiền của người khác!” Lưu thị không đồng ý.


“Hắn đem sọt của nhà mình cầm đi, nói coi như mười văn đó là tiền mua sọt.


” Hiểu Nhi nói.


Nghe xong Lưu thị mới giãn chân mày, nàng lo lắng con cái sẽ bị nhiễm thói ham món lợi nhỏ.


Còn lại đều là tiền lẻ, mọi người vừa đếm vừa xâu tiền thành chuỗi để cất đi.


Hiểu Nhi cảm thấy ngày mai khi lên trấn trên nên mua chút giấy và bút mực về, nàng muốn làm sổ sách, nhớ kỹ trong nhà thu vào và chi ra.

Hôm nay bán hạt dẻ rang đường tổng cộng bán được ba mươi hai cân, tặng tám cân, được ba trăm tám mươi tư văn, thêm của vị đại thúc kia một trăm văn, riêng là bán hạt dẻ liền bốn trăm tám mươi tư văn, thảo dược bán được một nghìn một trăm ba mươi tám văn, thêm trái cây mười lượng bạc, trừ đi hạt dẻ rang đường dùng mười văn đường cát tiền vốn và phí vào thành hai văn, tổng cộng kiếm lời mười một lượng sáu trăm mười văn.


“Mấy thứ thảo dược và hạt dẻ vậy mà cũng kiếm lời hơn một ngàn văn, thật không thể tưởng tượng được.

” Lưu thị nhìn một đống tiền được xâu lại lòng đầy cảm thán, nếu mỗi lần họp chợ đều đi bán, vậy thì Cảnh Duệ và Cảnh Hạo có tiền đi đọc sách rồi.


“Cha về sau cũng chăm chỉ lên núi đào dược liệu, chờ kiếm được nhiều bạc sẽ đưa hai huynh đệ đi học, cho Hiểu Nhi và tiểu muội mua quần áo xinh đẹp.

” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy tiền đồ bắt đầu sáng lạn hơn.


Hiểu Nhi tính toán tài sản hiện có trong nhà, “Lần trước đi trấn trên mua đồ tổng cộng tiêu hai nghìn ba trăm hai mươi văn, lúc thu hoạch vụ thu nàng đi trấn trên mua gạo, mì, dầu, cũng tiêu hai trăm văn, còn các khoản chi tiêu linh tinh cũng năm mươi văn, đã tiêu hết hai nghìn năm trăm bảy mươi văn, tức là mười lượng khi phân gia còn lại bảy lượng bốn trăm ba mươi văn, hơn nữa hôm nay kiếm được mười một lượng sáu trăm mười văn, bây giờ nhà chúng ta tổng cộng có mười chín lượng bốn mươi văn.



“Còn nhiều như vậy.

” Lưu thị cảm thấy thỏa mãn trong lòng.


“Không nhiều, còn không đủ, con định kiếm thêm chút nữa, đầu xuân sang năm đưa ca ca và đệ đệ đi học đường.




“Đưa Hạo Nhi đi thôi, ca ở nhà hỗ trợ kiếm tiền.

” Cảnh Duệ biết đọc sách rất tốn kém, trong nhà căn bản không đủ bạc cho hai người, hắn tuy rằng cũng muốn đọc, nhưng hắn biết Cảnh Hạo thông minh hơn hắn, hơn nữa hắn là ca ca nên nhường đệ đệ.


Vợ chồng Thẩm Thừa Diệu trầm mặc, bọn họ đương nhiên muốn hai đứa nhỏ đều đi đọc, nhưng bây giờ có ít bạc quá, dùng để đọc sách, căn bản không đủ, nhưng lại không dám đả kích hai đứa nhỏ nhà mình.


“Một người đều không thể thiếu, hai huynh đệ đều phải đi, muội nghĩ được một biện pháp kiếm tiền, đợi đó.

” Nói xong Hiểu Nhi liền xuống giường đất, trở về phòng mình, lấy ra hoa lụa lúc trước nàng làm được, hoa cài đầu, búp bê vải đem ra cho mọi người xem.


“Hiểu Nhi cái này từ đâu ra, thật xinh đẹp.

” Lưu thị nhìn thấy mấy thứ này thì yêu thích không buông tay, hai huynh đệ cũng cảm thấy hứng thú với những cái búp bê vải đó, Thẩm Thừa Diệu ngoại trừ cảm thấy mới mẻ, thì không có cảm giác gì.


“Đây là con làm, con dùng vải vụn mua về để làm, chúng ta thêm nhiều chút, mang vào trong huyện bán, mọi người thấy có thể kiếm tiền sao?”

“Chắc chắn có thể, búp bê vải này làm với nhiều kích cỡ khác nhau, công tử tiểu thư có tiền trong thành nhiều, chúng ta chắc chắn có thể bán được.


” Cảnh Duệ cầm con hổ bông trong tay không nỡ bỏ xuống.


“Búp bê vải đáng yêu như vậy, không ai mua thì không hợp lý.

” Cảnh Hạo ôm Chuột Mickey nhìn trái nhìn phải.


“Hiểu Nhi, con dạy nương làm, nhanh lên, làm nhiều chút, còn hơn hai tháng nữa là ăn tết, đến lúc đó đi họp chợ bán, chắc chắn rất nhiều phụ nhân mua.

” Ăn tết à, rất nhiều người đều tiêu pha một chút, sau khi làm việc vất vả một năm.

Năm nay trong tay nàng có bạc, đều muốn cho mấy đứa nhỏ làm bộ quần áo mới.

Hiện tại mỗi ngày nàng đều đẩy nhanh tốc độ, dùng vải bông Hiểu Nhi mua về làm trung y cho tất cả mọi người trong nhà, áo bông làmsau cũng được, bây giờ bông mới vừa hái xuống, giá rất cao.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận