Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


“Chuyện này……” Không có khả năng đi, Thẩm Thừa Diệu muốn nói như vậy, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời nói của Hiểu Nhi: “Ngày mai ta đi hỏi đại ca một chút.



“Cho dù là không phải thì chúng ta cũng phải đi tìm người nhà kia xem sao.

” Bây giờ Lưu thị cảm thấy tràn đầy hy vọng.


“Không thể hỏi đại bá phụ.

” Trực giác của Cảnh Duệ cho rằng không thể hỏi đại bá phụ, nếu hỏi muội muội càng có khả năng không tìm được, đây là kinh nghiệm rút ra từ sự việc xảy ra lần trước.



Hiểu Nhi cho Cảnh Duệ một ánh mắt tán thưởng, nếu mọi chuyện đúng như nàng suy đoán, vậy thì đợt nhiên nhắc tới chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, chính là rút dây động rừng.


“Cha lặng lẽ tìm hiểu một chút nhà bọn họ ở đâu, chúng ta lén đi xem muội muội ở đó hay không, chờ xác định đúng là muội muội thì tiếp tục thảo luận.



“Đúng vậy, cha bọn nhỏ, không thể hỏi.

Nếu hỏi, mọi chuyện đều là thật, vậy rút dây động rừng thì không ổn; nếu không có, thì oan uổng đại bá thì càng không được.



“Đúng vậy, chúng ta cần phải tìm được chứng cứ, không thể tùy ý hành sự, khi không có chứng cứ, mọi kết luận đều chỉ là suy đoán.



“Được rồi, ngày mai ta lên trấn trên tìm hiểu một chút.



“Ngày mai con muốn lên trấn trên mua bình rượu.




“Được, vậy ngày mai cha đưa con đến lò gốm, con cứ ở đó chọn, mua xong thì ở đó chờ cha, cha đi tìm người tìm hiểu một chút.

” Trấn trên Hiểu Nhi đi qua rất nhiều lần, con đường trên trấn đều quen thuộc, hơn nữa cách Liền Khê thôn chỉ có nửa canh giờ, khi thu hoạch vụ thu nàng cũng đi một mình, cho nên Thẩm Thừa Diệu vẫn yên tâm hơn.


“Vâng.

” Hiểu Nhi gật đầu đồng ý, nàng nhớ tới Lê Triết Vĩ nói mai muốn đến nhà ăn cơm, vì thế lại nói với hai huynh đệ: “Ca, Hạo Nhi ngày mai hai người đến bờ sông vớt chút cá, Lê công tử có lẽ sẽ tới nhà mình ăn cơm, lát nữa muội làm chút mồi câu cho hai người.



Hai huynh đệ đều đồng ý, ngày mai bọn họ muốn đi tìm Tử Hiên ca chơi, đến lúc đó cùng nhau lên núi săn thú cùng nhau xuống sông vớt cá.


Ngày thứ hai, Thẩm Thừa Diệu dắt Hiểu Nhi đến trên trấn, trên trấn có một con phố chuyên bán đồ sứ gọi là Phố Sứ, ở huyện rất có danh tiếng, nhưng Hiểu Nhi cảm thấy vị trí hiện tại của nàng không phải Giang Tây, không phải Cảnh Đức trấn, nàng suy đoán có lẽ là vùng Giang Tô ở hiện đại, nhưng nàng cũng không chắc chắn, ký ức của nguyên chủ đối với thế giới bên ngoài hiểu biết quá ít, hoặc là nói hầu như không có.



Phố Sứ, đúng như tên gọi cả hai bên lề đường cửa hàng đều bán đồ sứ hoặc ngói, kiến trúc cửa hàng ở đây cổ kính, tràn ngập hơi thở văn hóa, mỗi cửa hàng bán đồ sứ chất lượng lại khác nhau, cho dù là người giàu có hay là nghèo khó đều có thể mua được đồ phù hợp với túi tiền của mình, tóm lại là chủng loại đều đầy đủ hết, mẫu mã đa dạng, có thể bán lẻ, bán sỉ, cho nên có chút danh tiếng.


Đồ gốm Trung Quốc từ xưa đến nay đều nổi danh toàn cầu, Hiểu Nhi ngồi trên xe bò cẩn thận chiêm ngưỡng đồ cổ ở hai bên cửa hàng, cảm thấy trí tuệ của người xưa thật vĩ đại, nhìn xem những thứ bảo vật được bày ở cửa hàng, quả thật xa hoa lộng lẫy, làm người ta nhịn không được muốn ôm về nhà cất đi, những thứ này ở hiện đại đều là báu vật vô giá! Nhìn thấy nhiều tác phẩm nghệ thuật tinh xảo như vậy, làm cho trong lòng nàng cũng đang suy nghĩ chờ về sau có tiền mở một xưởng gốm sứ, nàng là người từ ngàn năm sau xuyên đến, bao nhiêu đồ gốm nàng đều đã được nhìn từ hình ảnh cho đến vật thật, nếu không mở xưởng gốm sứ nàng cảm thấy rất lãng phí, những thứ tốt đẹp nên để càng nhiều người có thể thưởng thức, cũng nên lưu trữ thừa hưởng.


Thẩm Thừa Diệu dừng xe bò trước mặt một cửa hàng gọi là lò gốm Hưng Thịnh, cửa hàng này ở đầu đường, nhưng bởi vì bọn họ từ cuối phố lại đây, cho nên xem như đã đi qua toàn bộ Phố Sứ.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận