Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


“Hiểu Nhi, những thứ này không tiền để mua đúng không, chúng ta không nên lấy nhiều tiền như vậy Diêu bá bá, con thấy thế nào?” Hắn thương lượng với Hiểu Nhi, Diêu chưởng quầy đã rất chiếu cố đến hắn, ngân phiếu này hắn thế nào lại có thể không biết xấu hổ mà thu nhiều tiền như vậy.


Diêu chưởng quầy lắc đầu, “Thứ này còn đáng giá hơn tiền, nó làm ra tiền, được rồi, trong đó có một bộ là cháu gái tặng lễ gặp mặt cho ta, nàng còn biết điều hơn người làm cha như ngươi.

Muốn nói tặng ta toàn bộ chỗ này, ta cũng ngại, sợ người khác nói ta chiếm tiện nghi của tiểu bối.



Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu mới yên tâm, sau đó lại nói “Ngân phiếu này nếu là Hiểu Nhi kiếm liền cho Hiểu Nhi đi.

” Để làm của hồi môn trong tương lai, nhưng lời này hắn lại chưa nói ra.


Hiểu Nhi thấy Thẩm Thừa Diệu muốn thương lượng trước với mình thì rất hài lòng, chứng minh hắn là một người cha dân chủ, không quan tâm đến cảm nghĩ của con mà quyết định, càng không lấy lý do trẻ nhỏ không hiểu chuyện mà chiếm đoạt tiền của con, quả là người cha tốt mười phần.


Diêu chưởng quầy nghe xong liền đưa ngân phiếu và bạc cho Hiểu Nhi, “Cháu cầm càng an toàn hơn”.



Hiểu Nhi liền nhận lấy, cất ngân phiếu ở vạt áo, bạc để trong sọt dùng đồ che lại, thực chất là để trong không gian.


Xong xuôi hai người liền cáo từ, nhưng Diêu chưởng quầy lại muốn giữ lại ăn cơm, “Ta đã kêu tẩu tử ngươi chuẩn bị xong, các ngươi không ăn mà đi, tẩu tử ngươi chắc chắn sẽ mắng ta một trận.

Đi, chúng ta đi hậu viện, khách khí cái gì, tới chỗ của ta không ăn cơm liền đi thì sao được, ngươi không coi ta là đại ca ngươi à.



Thẩm Thừa Diệu từ chối không được, đành phải thôi, ba người vừa đi ra khỏi phòng thu chi, liền thấy tiểu nhị dẫn một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc áo gấm màu xám nâu đi đến.


Diêu chưởng quầy dẫn hai người đến chào hỏi, “Trần tổng quản, ngọn gió nào đưa ông đến đây?”

“Không có việc gì thì không thể tới chỗ này của ngươi” Trần tổng quản rõ rang là rất quen thuộc với Diêu chưởng quầy.


“Ông bình thường nếu không có việc gì sẽ không đến Tam Bảo điện, đến đây, vị này là huynh đệ kết bái Thẩm Thừa Diệu mà ta hay nhắc tới, tiểu cô nương này là con gái của huynh đệ ta.



“Trần tổng quản ngưỡng mộ đã lâu.

” Thẩm Thừa Diệu hành lễ.


“Trần tổng quản hảo.

” Hiểu Nhi hành lễ theo.


Trần tổng quản từng nghe Diêu chưởng quầy nhắc tới Thẩm Thừa Diệu, cũng ôm quyền đáp lễ: “Thẩm huynh đệ ngưỡng mộ đã lâu.

” Để đại tổng quản hầu phủ cho một người bình dân đáp lễ là đã rất nể mặt, đây gọi là quan thất phẩm trước cửa nhà Tể tướng.



Diêu chưởng quầy tiếp đón mọi người vào hậu viện ăn cơm, Trần tổng quản cũng không khách khí, đi theo vào.


Khi ăn cơm thường chú ý ăn không nói, nhưng mấy người hôm nay cũng không để ý, Hiểu Nhi bởi vì tuổi còn nhỏ cũng được sắp xếp ngồi cạnh Thẩm Thừa Diệu, đồ ăn rất phong phú, cá hấp, móng giò hầm củ sen, sườn chua ngọt, vịt nướng, gà nướng, cua rang hành lá, tôm rang muối tiêu, bào ngư, thịt xào bò ớt xanh, canh rau cải, nộm dưa chuột, tôm xào rau hẹ, canh gà nhân sâm.


Đây là lần đầu tiên Hiểu Nhi từ khi xuyên đến đây được ăn bữa trưa phong phú như vậy.


“Trần huynh hôm nay đến đây là có chuyện gì?”

“Tới chọn mấy chậu hoa mang về phủ, hầu gia mới nhận được một ít hạt giống hoa lạ ở nước ngoài, đã thử trồng nhiều lần đều không được, liền thuận tiện qua đây nhìn xem bên này có quen biết người nào am hiểu chăm sóc hoa hay không.



Hiểu Nhi nghe xong trong lòng ngứa ngáy.


“Chậu hoa ta đã bán nhiều, nhưng lại không để ý đến những người như này.

” Sau đó nghĩ Thẩm Thừa Diệu làm công ngắn hạn ở nhiều nơi, có thể quen biết cũng nên liền hỏi: “Thừa Diệu lão đệ có quen ai không?”

Thẩm Thừa Diệu vừa định lắc đầu nói không quen biết thì Hiểu Nhi kéo ống tay áo hắn, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn con gái mình:


“Hiểu Nhi, con quen ai à?”

“Con biết trồng.

” Thẩm Thừa Diệu lại nghĩ đến sư phụ của Hiểu Nhi, trong lòng không khỏi cảm thán sư phụ của con gái hiểu biết thật nhiều, còn biết cả trồng hoa.


Nhưng làm cha cũng nên nhắc nhở con gái: “Những hạt giống đó từ nước ngoài tới, hoặc là ở đây nhưng chúng ta cũng chưa thấy, rất là quý, không thể lãng phí.



Có không gian trong tay, cái gì cũng có thể! Nếu như nàng không thể trồng được, thì chắc trên đời này chẳng có ai có thể trồng được.

Hiểu Nhi cho Thẩm Thừa Diệu một ánh mắt yên tâm, lại triển khai kỹ năng nói dối: “Cháu quen biết một vị lão nhân, vợ ông ấy là người mê hoa, trồng hoa rất lợi hại, hoa gì cũng có thể trồng, cháu nghe bà ấy nói rất nhiều kiến thức trồng hoa, Trần tổng quản nếu không chê, có thể cho cháu mỗi loại hạt giống hai hạt, cháu thử trồng, nếu trồng không được thì một hai hạt cũng không tổn thất gì, nếu trồng được, cho dù chỉ được một hai loại cũng coi như là kiếm lời rồi.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận