Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Hiểu Nhi thấy thân ảnh Thẩm Thừa Diệu ở xa xa, vẻ mặt có chút hưng phấn.


Thẩm Thừa Diệu đi đến chỗ xe bò, nếu không phải Hiểu Nhi ngồi ở trên xe, hắn cũng không dám nhận đây là xe bò nhà mình.


“Hiểu Nhi, mấy thứ này là con mua à?”

“Đúng vậy, cha, cha tìm hiểu được gì rồi.



“Người nhà kia nói, vợ chồng kia là người thôn Lịch Đầu, thị trấn Thái Bình, huyện Vạn Hòa, người đàn ông gọi là Phương Đại Ngưu.

Ngày mai cha đi huyện bên cạnh nhìn xem.



“Những cái này là cái gì? Mua nhiều như vậy làm gì?” Thẩm Thừa Diệu mở túi vải trên sọt ra xem, thấy là táo, lại mở xem các sọt khác, thấy vẫn là trái cây, Thẩm Thừa Diệu đầu đầy hắc tuyến: “Hiểu Nhi mua nhiều trái cây như vậy ăn làm sao hết, trái cây để lâu sẽ hỏng liền lãng phí.




“Cha không cảm thấy trái cây này rất xinh đẹp sao?”

“Ồ, là rất xinh đẹp.

” Thẩm Thừa Diệu lại nhìn thoáng qua, “Nhưng xinh đẹp lại không thể coi là cơm để ăn.



“Không phải con mua rất nhiều bình rượu sao, ăn không hết thì để ủ rượu.



“Trái cây này có thể ủ rượu?” Hắn chỉ nghe qua rượu gạo, rượu cao lương chứ chưa từng nói rượu trái cây.


“Đương nhiên có thể, đến lúc đó cha sẽ biết.



Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu không nói nữa, ngồi trên xe bò bắt đầu về nhà.


Đi qua tửu trang, Hiểu Nhi lại mua bốn mươi cân rượu trắng, sau đó bảo Thẩm Thừa Diệu đi đến cửa hàng đồ cũ mà Bạch Thiên nói.


“Cha dừng lại ở cửa hàng đồ cũ đằng trước kia một chút, con mua ít đồ.



“Hiểu Nhi muốn mua cái gì, có thể mua mới.

” Bây giờ trong nhà có chút tiền tiết kiệm, nên thỏa mãn yêu cầu hợp lý của con.


“Con nhìn xem có cái gì phù hợp hay không, đồ trong cửa hàng đồ cũ rẻ hơn chút.




Hiểu Nhi đi vào cửa hàng, chưởng quầy nhìn thoáng qua: “Khách quan muốn mua cái gì thì tự chọn đi, chọn xong lại đây tính tiền là được.



Hiểu Nhi thấy thái độ phục vụ của chưởng quầy kém như vậy, lười biếng, khó trách có bảo vật cũng không biết.


Nàng ở cửa hàng đồ cũ tùy ý lật xem, cầm lên một cái trâm bạch ngọc lan thấp kém, ngọc thật sự rất kém, nhưng lại được chạm trổ siêu cấp, rất sinh động, tựa như trên mặt thật có một bó hoa đang nở; lại tìm được một quyển《 Hoàng Đế Nội Kinh 》trong đống sách cũ; lại tiếp tục lật đông lật tây, mới tìm được một đống cục đá, cầm một cục đá màu xanh, thật ra vừa nhìn thấy cục đá này Hiểu Nhi lền thích nó, cảm thấy cục đá này lộ ra hơi thở cổ xưa, mang theo thời gian tích lũy xuống.


“Tinh hoa của trời rơi xuống núi hóa thành ngọc, nhìn mặt bên thì thấy xanh lục, nhìn chính diện lại thấy sắc trắng……” Nếu là thật, vậy thì thật sự nhặt được bảo vật quý hiếm.

Đè nén kích động trong lòng, Hiểu Nhi lại nghiên cứu đống đá trên mặt đất một chút, lấy ra hai viên, lại hỏi Bạch Thiên hai cục đá này bên trong có phải ngọc hay không, Bạch Thiên gật đầu khẳng định.


Hiểu Nhi lấy ba tảng đá và một quyển sách, một cái trâm ngọc đưa cho chưởng quầy để tính tiền.


Chưởng quầy nhìn thoáng qua, “Nguyên thạch mỗi viên hai lượng, ngọc trâm hai lượng, sách năm trăm văn tổng cộng tám lượng rưỡi.

” Nói xong lại nhắm mắt.


“Đắt như vậy!” Hiểu Nhi tặc lưỡi, chẳng trách nơi này không có người mua bán.


Nghe thấy Hiểu Nhi nói, mí mắt chưởng quầy cũng chưa nhấc lên, rõ ràng là mặc kệ ngươi thích mua hay không mua.



Hiểu Nhi chỉ có thể trả tám lượng rưỡi, sau đó ôm đồ đi ra ngoài.

Dù sao nàng cũng nhất định chiếm được tiện nghi rồi.


Chờ Hiểu Nhi đi mất, chưởng quầy mới mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn thân ảnh đã đi xa, như suy nghĩ gì đó.


“Sư phụ, cái gì được gọi là người có duyên?”

“Người có duyên, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người có duyên.



Sư phụ, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chờ được rồi sao?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận