Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Ngày hôm sau, sáng sớm thượng phòng vô cùng náo nhiệt, có tiếng cười không ngớt, tối qua Hiểu Nhi không chờ Thẩm Thừa Diệu trở về, nàng và Lưu thị ủ rượu nho, lấy nho đã để ráo nước nghiền nát, bỏ thịt quả và vỏ trái cây vào vò rượu, đựng được nửa vò rượu, chừa chút khoảng trống để lên men, đậy kín nắp, để nó lên men tự nhiên là được.

Trong lúc đó còn phải thêm đường và kiểm tra tình hình lên men, rất nhanh liền ủ xong rượu nho, sau đó Hiểu Nhi trở về phòng mình cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.


Trước tiên nàng vào không gian trồng thảo dược, trồng xong thảo dược lần này thì thảo dược trong không gian tất cả đều được trồng một lần, ngày mai bắt đầu trồng hoa tươi, chờ hoa tươi trồng xong một lần không gian lại có thể thăng cấp.

Quản lý tốt không gian, lại ở trong không gian tập Thái Cực quyền một lần, sau đó mới ra khỏi không gian.


Lưu thị thấy Hiểu Nhi rời giường, liền giục nàng rửa mặt, “Nhanh rửa mặt đi, ăn sáng xong đến thượng phòng, Bảo Nhi tỷ tỷ của con hai ngày nữa đính hôn.



“Tại sao lại đột ngột như vậy?” Hiểu Nhi dùng cành liễu đánh răng thì ngừng lại, rất nhớ bàn chải đánh răng, kem đánh răng.


“Không phải là đột ngột, đại bá nương ngươi đã sớm nhờ người để ý, chỉ là chưa vừa lòng.




Chưa vừa lòng, bây giờ lại vừa lòng, đây là cuối cùng cũng tìm được cành cao?

“Ánh mắt đại bá nương tất nhiên không tầm thường, không biết là công tử nhà nào?”

“Nghe cha ngươi nói là nhị công tử nhà Huyện thừa.



“Vậy thì là một mối nhân duyên tốt!”

Lưu thị nghe xong liền cười, “Ngươi nói làm như ngươi biết như nào là nhân duyên tốt vậy.



“Khi nghe người khác đính hôn với ai, không phải mọi người đều nói như vậy sao! Cái này có gì không đúng?”

Lưu thị ngẩn người, cũng đúng! Hình như khi nghe ai đính hôn với ai mọi người đều sẽ nói một câu như vậy, nhưng lời này từ miệng một đứa trẻ con nói ra, lại nghe thật là kỳ quặc.


“Nương, cha đâu ạ, sáng sớm đã xuất phát đi huyện bên?” Hiểu Nhi rửa mặt xong, ngồi vào bàn trên giường đất ăn sáng, cơm sáng hôm nay là cháo bắp, cháo được ninh nhừ, cùng với hạt bắp vàng óng, rất đẹp mắt, Hiểu Nhi dùng cái muỗng xúc một muỗng vào miệng, rất là thơm ngọt.



Nghe xong, Lưu thị sững sờ, “Sao có thể chứ, trùng hợp đại đường tỷ ngươi sắp chuẩn bị đính hôn, phải vài ngày sau mới đi được.

Bây giờ đang ở trên trấn mua đồ ăn.



“Vậy ca và Hạo Nhi đâu?” Sáng sớm đã không thấy người.


“Ông nội ngươi nói đồ ăn buổi trưa làm một nồi cá hầm cải chua, bọn họ đi vớt cá.



“Nương, chúng ta trước tiên đem rượu ủ xong mới có thể đi hỗ trợ thượng phòng, nếu không những trái cây này sẽ héo mất, ủ rượu cũng không tốt.



Lưu thị nghe xong thì đồng ý, tối hôm qua Lưu thị hỏi Hiểu Nhi một xe bò trái cây kia mua hết bao nhiêu bạc, Hiểu Nhi nói mười lượng, nếu không ủ thành rượu, trái cây lại hỏng, nàng cảm thấy tim mình đau đến rỉ máu.


Quả kim anh tử cứng, ủ rượu kim anh tử tốt nhất nên đập vỡ vỏ ngoài kim anh tử, mà không cần phá vỡ hạt bên trong.

Hiểu Nhi nói ra yêu cầu này, Lưu thị liền cầm dao phay, đặt kim anh tử trên mặt thớt sạch sẽ mà đập, lần thứ nhất lần thứ hai không nắm chắc được lực đạo, lần thứ ba Lưu thị có thể đập mà chỉ vỡ thịt quả mà hạt không bị ảnh hưởng gì, đập vừa nhanh vừa tốt, quả nhiên là người làm việc nhanh nhẹn.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận