Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Thẩm Thừa Diệu nghĩ cũng cảm thấy đúng, sợ nhất về sau gặp người khó ở chung ở mảnh đất đối diện thì rất phiền, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp mới tốt, “Thôn trưởng có thể giúp chúng ta mua hết cả ba mươi mẫu đất đối diện không?”

“Có thể.

” Thôn trưởng bị nói đến không thể tức giận nổi, hai cha con này là chuyên môn chống đối hắn à, càng là khuyên bảo lại càng mua nhiều, bọn họ thích mua thì mua đi!

“Nhưng nhiều như vậy, cho dù đất hoang một lượng bạc một mẫu, tất cả lên đến hơn tám mươi lượng bạc.

Hơn nữa nhiều đất như vậy, các ngươi có thể lo liệu sao? Đất hoang này mua được, trừ đi đất nền nhà, chỗ khác ba năm sau cũng bắt đầu thu thuế, hơn nữa nếu ba năm không cày, cũng bị thu hồi”.


“Hai ngày trước Hiểu Nhi bán hai bản thiết kế, kiếm lời chút tiền, liền muốn mua thêm đất, ruộng tốt quá đắt, đất hoang này rẻ hơn một chút, ta và nương nó còn trẻ tuổi, mỗi năm khai hoang một chút, ba năm nhất định có thể khai xong.

” Hắn biết quy củ mua đất hoang.



Thôn trưởng nghe xong mới không nói nữa, hắn biết hai phu thê bọn họ nổi tiếng chăm chỉ, liều mạng mà làm việc.


“Thôn trưởng bá bá hai đỉnh núi kia bán thế nào?” Hiểu Nhi chỉ vào hai sườn núi nhỏ nơi xa hỏi.


Thôn trưởng nhìn nó, lông mày nhíu chặt, hai đỉnh núi kia càng khó xử lý, dùng để trồng hoa màu, gánh nước làm người ta mệt chết, hơn nữa trong đó có một đỉnh núi đá rất nhiều, muốn dọn hết cũng rất tốn công sức, “Các ngươi muốn mua? “

Hiểu Nhi gật đầu, “Nếu rẻ thì mua”.


“Lúc ta đi nha môn giúp các ngươi lập khế ước sẽ thuận tiện hỏi một chút.



“Làm phiền thôn trưởng bá bá.



“Vậy bây giờ chúng ta về nhà ta trước lập phần khế ước, sau đó ta giúp các ngươi đi nha môn lập khế đất, tranh thủ hôm nay có thể làm xong xuôi.



“Vậy làm phiền thôn trưởng”.


Thôn trưởng vẫy vẫy tay, “Làm phiền cái gì, đây là việc ta nên làm, ta tuy ghét ngươi cố chấp, cứng cổ, nói thế nào cũng không được, nhưng ta rất cao hứng, vui lòng làm việc này cho ngươi.




Trở lại nhà thôn trưởng, thôn trưởng viết ba bản chứng từ, hai người đều ấn dấu tay, sau đó thôn trưởng lại tìm Lâm Đại Thụ và Lâm Đại Thạch làm nhân chứng ấn dấu tay.


Lâm Đại Thạch và Lâm Đại Thụ biết Thẩm Thừa Diệu muốn mua nhiều đất hoang như vậy cũng khuyên ngăn.


Thẩm Thừa Diệu không để ý, nói hắn có thể biến đất hoang thành ruộng tốt.

Ba người đều cảm thấy hắn ngu ngốc.


Thẩm Thừa Diệu lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thôn trưởng, “Số bạc còn lại để thôn trưởng đi nha môn làm tiền trà nước, đặt trước hai đỉnh núi”.


“Còn đặt trước, ngươi cho rằng trên hai đỉnh núi kia có bánh ngọt sao?” Thôn trưởng trợn mắt, lại chỉ có thể tức giận mà đồng ý, “Được, đặt trước, đặt trước” hai chữ đằng sau là thôn trưởng nghiến răng nghiến lợi nói ra.


Thẩm Thừa Diệu quyết đoán kéo ba đứa nhỏ về nhà.


Về đến nhà, Thẩm Thừa Diệu lấy chứng từ ra cho Lưu thị xem, Thẩm Thừa Diệu cũng đã dạy Lưu thị học chữ, Lưu thị nhìn thoáng qua, tuy không biết được hết các chữ, nhưng cũng biết tổng cộng mua hơn tám mươi mẫu, ngay cả mảnh đối diện cũng mua, Lưu thị cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, cùng lắm là về sau càng chăm chỉ khai hoang, người nông dân ai cũng mong ruộng nhà mình càng ngày càng nhiều.



Lưu thị cất chứng từ đi, lại hỏi Thẩm Thừa Diệu định khi nào đi huyện bên.


Thẩm Thừa Diệu nói, “Bây giờ chuẩn bị xuất phát.



Hắn ngồi một lát, uống chén nước, lấy hành lý và lương khô mà Lưu thị giúp hắn chuẩn bị, Hiểu Nhi lại đưa Thẩm Thừa Diệu một rổ trái cây, một bình nước không gian và một tờ ngân phiếu một trăm lượng, Thẩm Thừa Diệu chỉ lấy mười lượng, những cái khác nói thế nào cũng không mang.


Hiểu Nhi bảo Thẩm Thừa Diệu đến thuê xe ngựa trên trấn để đi, Thẩm Thừa Diệu đồng ý liền xuất phát.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận