Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Thẩm Thừa Diệu mang hai hộp đồ ăn, bên trong có một ít tế phẩm, Hiểu Nhi và ba huynh đệ đi theo sau, Lưu thị ôm tiểu muội với Lư thị đi sau cùng.

Năm trăm bậc thang đi lên cũng không dễ dàng, thử nghĩ xem, cứ hai mươi bậc một tầng lâu để tính, năm trăm bậc chính là hai mươi lăm tầng lầu, dọc đường đi bọn họ đã nghỉ ngơi vài lần, có một vài thiên kim gia đình phú quý đi một đoạn ngắn đã bị gia đinh dùng kiệu khiêng đi, phu nhân tiểu thư kiên trì đến cùng cơ hồ không có ai.

Đương nhiên có một vài vị phu nhân cầu việc rất quan trọng, để thể hiện lòng thành kính, cũng kiên trì đi, nghị lực của con người thật là không tưởng tượng nổi.

Tuy mấy đứa nhỏ đều mệt nuốn chết, nhưng lại không giống những đứa nhỏ khác khóc nháo đòi bế, Lư thị thấy Cảnh Kiệt mệt đi không nổi mới ôm một đoạn, nhưng không thể ôm lâu, một mình đi còn mệt.

Rốt cuộc đã đến, Hiểu Nhi đều mệt đến đổ mồ hôi.


Miếu Ngũ Thần trải qua trăm năm, trừ chính điện trên sườn núi.

Đi xung quanh cũng có một ít miếu nhỏ, có miếu Tống Tử nương nương, có miếu thần tài, có miếu Văn Khúc Tinh, …….

Nhưng bất kể ngươi mụ đích để cầu gì, đều phải đi chính điện Ngũ Thần miếu trước, sau đó mới đi chỗ khác, đây là truyền thống từ nhiều năm trước, không có ai là không làm theo.

Trước cửa chính điện, có một chỗ đất trống bằng phẳng, khoảng nửa mẫu, đều dùng đá để lát nền, ở giữa đặt một lư hương rất lớn, trước lư hương có một cái bàn để đồ lễ, Lưu thị đưa tiểu muội cho Thẩm Thừa Diệu ôm, liền dọn đồ lễ lên bàn, trà rượu bày xong thì châm hương, trừ tiểu muội ra thì mỗi người một nén nhang, đều tự mình dâng hương, mấy đứa nhỏ không đủ cao, là Thẩm Thừa Diệu ôm bọn họ hoàn thành.

Thắp hương xong, lại quỳ xuống dập đầu ba cái mới được, sau đó Lưu thị đưa cả nhà đi vào đại điện, thêm tiền dầu mè, Lưu thị thêm mười lượng, Lư thị thêm một lượng, sau đó cầm ống thẻ lại xin xăm.

Lưu thị cầu được thẻ xăm tốt nhất, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng cầu được thẻ xăm tốt nhất, Thẩm Thừa Diệu không cầu, hắn nói hắn cầu và Lưu thị cầu cũng như nhau nên không cầu.

Lư thị cũng cầu thẻ xăm tốt, Hiểu Nhi cầu được thẻ xăm tốt nhất trong số đó, cả nhà đều vui như hoa, làm người bên cạnh cầu được thẻ xăm không hài lòng ghen ghét đố kỵ, người đứng phía sau lại càng muốn thử.

“Ống thẻ này còn có thẻ xăm tốt nhất? Trước kia tại sao chưa từng nghe nói?” Có khách hành hương cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi.


Hòa thượng trong miếu nghe thấy có người cầu được thẻ xăm tốt nhất, mà những người còn lại trong gia đình đều cầu được thẻ xăm tốt, không khỏi liếc mắt đánh giá sau đó giải thích: “Hôm qua Vân Pháp đại sư vừa trở về, tối hôm qua cố ý thêm thẻ xăm tốt nhất, chỉ có một cái, không ngờ vị tiểu thí chủ này lại may mắn như vậy, tiểu thí chủ, Vân Pháp đại sư đã nói, ai cầu được thẻ xăm có thể đến hậu viện tìm hắn đoán mệnh.

Mọi người nghe xong đều nổ tung, ánh mắt nhìn Hiểu Nhi cực kỳ nóng bỏng, đứa bé này con nhà ai, tại sao lại may mắn như vậy, có thể cầu được thẻ xăm tốt nhất.

Vân Pháp đại sư, đó là vị pháp sư tối cao của Mẫn Trạch hoàng triều, hắn đoán mệnh đều rất chuẩn, mấy năm nay đều không đoán mệnh cho ai, nói thiên cơ không thể tiết lộ quá nhiều.

Trong lòng Hiểu Nhi cũng không muốn đi, thẻ xăm tốt nhất, thiêm văn: Phúc trạch thiên hạ.

Nàng tự nhận mình không có vĩ đại như vậy nha!

Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị rất kích động, bọn họ cảm thấy may mắn đến, quả nhiên cầu được thần, vội thúc giục Hiểu Nhi đi theo tiểu hòa thượng.


Tiểu hòa thượng thấy Hiểu Nhi do dự cho rằng nàng không dám rời xa người nhà, liền nói, “Tiểu thí chủ vẫn còn nhỏ, ai là cha mẹ tiểu thí chủ, một trong hai người các ngươi đi theo đi.”

Ở đây biển người, Thẩm Thừa Diệu lo lắng hắn đi thì không có đàn ông ở đây, Lưu thị không trông được mấy đứa nhỏ, liền bảo Lưu thị ôm tiểu muội đi cùng.

Không ngờ rằng các nàng vừa đến hậu viện, Vân Pháp đại sư lại bước ra từ thiền phòng để tiếp đón, hắn hơi cúi người về phía trước: “Các vị thí chủ mời vào.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận