Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Hiểu Nhi hơi kinh ngạc trước thái độ của Vân Pháp đại sư, Lưu thị càng kinh ngạc, Vân Pháp đại sư là ai, cao tăng đắc đạo, đoán mệnh rất chuẩn, thậm chí có thể đoán trước việc tương lai, đoán một cái trúng một cái, Mẫn Trạch hoàng triều không ai không biết, mọi người có thể không biết Hoàng Thượng gọi là gì nhưng lại đều nghe qua pháp hiệu Vân Pháp đại sư.

Hai người vội đáp lễ: “Đại sư vạn phúc”.

“Thí chủ có lễ.” Đại sư đáp lễ lại: “Hai vị thí chủ mời vào.”

Hiểu Nhi liếc mắt đánh giá vị cao tăng đắc đạo này, lông mày và râu đều trắng như tuyết, quần áo cũng màu trắng, hơi có cảm giác tiên phong đạo cốt.

Hai người đi theo sau đại sư, đi vào thiền phòng, đại sư mời hai người ngồi xếp bằng trên đệm, sau đó pha trà, hơi nước nóng quanh quẩn, làm không khí càng thần bí, ngay cả giọng nói của Vân Pháp đại sư đều trở nên mờ mịt.

“Không biết ngày sinh của tiểu thí chủ?”


Lưu thị trong lòng không sợ hãi, chỉ là hơi khẩn trương mà nói ra ngày sinh của Hiểu Nhi.

“Không lâu trước đây tiểu thí chủ từng gặp đại nạn, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, ngày sau vinh hoa phú quý mà người khác theo không kịp.”

Vân Pháp đại sư nhìn Hiểu Nhi lại nói, “Tiểu thí chủ, yên tâm nơi quê nhà.

Nếu như đến để nối tiếp tình duyên tam thế, tích phúc cho đời sau vinh hoa, ngày sau mong thí chủ buông bỏ lo toan trong lòng, phúc trạch thiên hạ.”

Hiểu Nhi nghe thấy tích phúc cho đời sau vinh hoa trong lòng hơi bất ngờ, đời trước Thẩm gia là gia tộc cổ xưa thần bí, trải qua mười mấy đời vinh hoa phú quý mà không lụi bại, đời sau, bây giờ mà nói, đời trước của nàng chính là đời sau, nếu kiếp này việc làm của nàng có thể tích đức tích phúc cho người thân đời trước, thì dù có lấy mạng của nàng nàng cũng nguyện ý, ba mẹ nàng, nàng rất yêu thương ba mẹ và mọi người, nàng còn không kịp hiếu kính bọn họ thì chết, nàng làm sao mà cam tâm.

Hiện tại nàng biết nàng có thể vì bọn họ làm chút chuyện, trong lòng cũng lấy làm an ủi.

“Con cái phu nhân phúc duyên thâm hậu, là người nhân hậu, kiếp này cực khổ đã qua, ngày sau chỉ hưởng phúc của con cái, hết sức vinh hoa phú quý.”

Vân Pháp đại sư lại nhìn tiểu muội trong lòng Lưu thị, hỏi ngày sinh tháng đẻ một chút, Lưu thị nói ra.

Vân Pháp đại sư nghe xong, nhìn qua cửa sổ, liếc mắt nhìn trời một cái, ông trời làm sao vậy, phú quý đều vào gia đình này.

Khoảng thời gian trước, hắn xem tinh tượng, phát hiện Đế Hậu tinh đều xuất hiện, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chết cùng tháng cùng năm.


“Cây ngô đồng tiểu cô nương.”

Lưu thị:?

Hiểu Nhi nghe xong nhìn tiểu muội nhướng mày, nhìn không ra tiểu cô nương này số mệnh lại tốt như vậy.

Từ xưa đã có câu phượng tê ngô đồng, tương truyền cây ngô đồng là linh thụ, biết thời vụ, là vua của các loài cây.

Mà phượng hoàng là vua của các loài chim, là loài chim mang điềm may mắn, nếu là vua của các loài chim, vậy thì nơi đặt chân của nó là cũng là vua của các loài cây.

Tiểu muội à, về sau tỷ tỷ phải ôm chặt đùi muội, không được, nàng phải rèn luyện tiểu muội ngoan ngoãn nghe lời nàng mới được, muốn cho nàng cảm thấy, tỷ tỷ là đúng, tỷ tỷ yêu thương nàng nhất, nàng nên nghe lời tỷ tỷ.

Lưu thị còn muốn hỏi thêm một chuyện, là Vận Nhi có thể tìm được hay không, Vân Pháp đại sư thấy Lưu thị muốn nói lại thôi liền hỏi, “Phu nhân có chuyện có thể nói thẳng”.


“Ta có một đứa con gái, ba năm trước bị bắt cóc, hiện tại không có tin tức, ta muốn biết có thể tìm được hay không?”

“Hôm nay phu nhân cầu được thẻ xăm tốt, khổ tận cam lai”.

Sau khi ba người rời đi, Vân Pháp đại sư mới nói ra một câu, “Long phượng tân tinh, đồng sinh cộng tử.”

Ba người trở lại chính điện để gặp Thẩm Thừa Diệu và những người khác, Thẩm Thừa Diệu thấy các nàng đi ra, vội hỏi, “Vân Pháp đại sư nói cái gì.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận