Hoa cài đầu bằng vải bình thường ba văn một đóa, tơ lụa, sa tanh đều sáu văn một đóa, thú bông, nhỏ ba mươi văn, cỡ vừa sáu mươi văn, to một trăm văn.
Tuy đắt, nhưng vẫn rất nhiều người mua, mua nhiều nhất là thú bông cỡ nhỏ và vừa, cỡ lớn tương đối ít người mua, mà hoa cài đầu rất nhanh đã bán hết, thật sự là mọi người chưa từng thấy hoa cài đầu và hoa lụa làm người ta yêu thích không buông tay.
Hiểu Nhi làm xong năm cái lẵng hoa, vừa đặt lẵng hoa lên bàn liền có người hỏi giá, nghe nói ba lượng một cái, lại do dự.
Những lẵng hoa này Hiểu Nhi đều dùng tơ lụa làm thành hoa lụa để trang trí, bên trên còn đặt một búp bê vải vỡ vừa, có thỏ lưu manh, heo màu hồng nhạt, Hello Kitty và hai con Chuột Mickey.
Trang trí của toàn bộ lẵng hoa đều rất đẹp mắt, hoạt bát đáng yêu, đẹp như trong tranh, rất nhiều cô nương thích, nhưng giá quá đắt, mua không nổi, chỉ có thể nhìn thêm vài lần.
Có chiếc kiệu bốn người khiêng đi qua, vừa lúc tiểu thư trong kiệu vén rèm lên thấy mấy lẵng hoa, đôi mắt sáng lên, vội sai nha hoàn mua hết mấy lẵng hoa đi.
Phụ nhận quầy hàng bên cạnh thấy có người mua, liền đỏ mắt, lẵng hoa bán ba văn tiền, trang trí một chút thêm mấy đóa hoa lụa, liền bán ba lượng bạc, thật là làm người ta tức chết.
Con gái nàng mua một đóa hoa cài đầu bình thường, liền tiêu hết ba văn, nhìn hoa cài trên đầu con gái, nảy sinh một kế, chờ về nhà, nhất định phải bỏ hết hoa cài đầu, học làm lẵng hoa ba lượng bạc để bán, nghĩ đến đây nàng lại cười tươi như hoa.
Khi Hiểu Nhi các nàng tại đây bán đến khí thế ngất trời, đối diện là một tửu lầu tại nhã gian lầu hai có hai thiếu niên đang ngồi, dung mạo hai người đều xuất chúng cẩm y ngọc bào, đứng phía sau từng người là gã sai vặt tâm phúc.
Địch Thiệu Duy thấy Thượng Quan Huyền Dật vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi tò mò nhìn theo, “Là bọn họ, thực sự có duyên.
Bọn họ bán gì mà nhiều người mua như vậy?”
“Đồ của con gái.”
“Ồ, tiền của phụ nữ là dễ dàng kiếm lời nhất.”
“Ngươi cảm thấy nếu mang những búp bê vải dưới đó về Tụ Bảo lâu ở đế đô thì bán thế nào?”
Nghe xong, hai mắt Địch Thiệu Duy đều sáng, “Đừng nói là một lượng một cái, chỉ cần thủ công tinh xảo, dùng vật liệu tốt, mười lượng một cái đều có thể bán được.
Những nữ nhân nhàm chán ở đế đô, thích nhất là tranh nhau mua đồ chơi mới mẻ.”
“Tiểu Phúc Tử.” Thượng Quan Huyền Dật nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Chủ tử chờ một lát.” Tiểu Phúc Tử khom mình hành lễ, lui đi ra ngoài.
“Không ngờ một hộ nông dân bình thường, có thể sáng tạo ra thú bông và hoa lụa khác người.”
Bình thường sao? Thượng Quan Huyền Dật nhìn nha đầu chỉ khoảng bảy tám tuổi trên đường cái, tươi cười thân thiết, làm người ta như được như tắm mình trong gió xuân, khu phố nhộn nhịp nhưng cử chỉ lại bình tĩnh thong dong, giơ tay nhấc chân, hắn lại cảm thấy ưu nhã động lòng người, nhưng kia rõ ràng chỉ là một nha đầu.
Tiểu Phúc Tử đến chỗ Hiểu Nhi bán đồ: “Phu nhân, chỗ búp bê vải còn lại, ta mua hết”.
Hiểu Nhi đựng búp bê vải vào một cái túi to, đưa cho Tiểu Phúc Tử, “Năm trăm văn tất cả”.
Tiểu Phúc Tử đưa năm trăm văn sau nói, “Phu nhân, chủ tử nhà ta ở trên lầu cho mời các vị, nói có việc cần thương lượng.” Nói xong dùng ánh mắt nhìn lên nhã gian lầu hai.
Lưu thị nhìn hai huynh đệ Hiểu Nhi và Cảnh Duệ, ba người đều nhận ra là hai người lần trước gặp được trên núi liền gật đầu với Lưu thị: “Lần trước ở trên núi cha đã giúp hai người kia.”
Lưu thị liền gật đầu.
“Phu nhân, hai vị công tử, tiểu thư thỉnh”.
Lưu thị đưa ba đứa nhỏ đi theo.