Xếp gỗ, khu vui chơi, xe đồ chơi, đây là cái thứ gì? Chưa từng nghe nói, cũng chưa thấy bao giờ.
Hai người nhìn nhau rồi tự đặt câu hỏi, xem ra bọn họ đều là kiến thức hạn hẹp.
“Nghe có vẻ không tồi.” Địch Thiệu Duy sờ mũi trả lời, hắn cảm thấy nên học thêm kiến thức, kiến thức của hắn không bằng một đứa con gái.
“Cô nương muốn hợp tác thế nào?” Thượng Quan Huyền Dật đi thẳng vào vấn đề nói.
“Nếu là hai vị công tử cùng nhau tham gia hợp tác, ta phụ trách cung cấp thiết kế sản phẩm cho cửa hàng, bao gồm cả thiết kế trang trí và sắp xếp đồ ở cửa hàng, các ngươi một người phụ trách sản xuất, một người phụ trách quản lý, ta góp phần kề kỹ thuật, mà vốn dùng để mở cửa hàng các ngươi tự bỏ ra.
Bạc kiếm được trừ đi tất cả các chi phí, ta muốn ba phần lãi suất ròng.
Còn lại bảy phần, các ngươi tự thương lượng phân chia như thế nào, được không?” Hiểu Nhi nghĩ, nếu tự mở cửa hàng mà nói, ở cái xã hội này, nhà bọn họ không có chút địa vị nào, dễ dàng để người ta ghen ghét đố kỵ, rước lấy tai hoạ, mà hai người trước mắt thân phận cao quý, cùng bọn họ hợp tác không có gì tốt hơn.
Quan trọng nhất là qua hai lần tiếp xúc, ấn tượng của Hiểu Nhi đối với bọn họ rất tốt, không phải người vong ân phụ nghĩa, tuy xa cách nhưng có lễ, không lấy thân phận chèn ép người khác, mà nhà bọn họ lại là ân nhân của hai người, cùng bọn họ hợp tác mở cửa hàng là lựa chọn tốt nhất.
Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy nhìn nhau, đều không có ý kiến, Địch Thiệu Duy liền nói: “Có thể, vậy ba người chúng ta hợp tác đi, ta phụ trách sản xuất.”
“Vậy cửa hàng ta sẽ phụ trách.
Cô nương có yêu cầu gì về cửa hàng như vị trí, diện tích không? Ta cho người đi tìm cửa hàng.”
Hiểu Nhi nói ra mọi suy nghĩ về cửa hàng, diện tích cửa hàng, vị trí, làm thế nào để chọn được cái tốt nhất, trang trí như thế nào, phong cách trang trí thế nào; bên trong có những trò chơi gì.
Mà sản xuất đồ chơi nên đung dây chuyền sản xuất như thế nào, dự phòng sản phẩm mới chưa bán ra đã bị đối thủ trộm đi, đoạt trước như thế nào; lại đưa ra một vài biện pháp tiết kiệm chi phí, thu thập vải vụn, chuyên gieo trồng bông, v.v.
Lưu loát nói ra khiến hai người không ngừng bội phục, sửng sốt, bọn họ không ngờ một tiểu cô nương chỉ mới bảy tám tuổi lại nghĩ ra được kế hoạch cửa hàng chi tiết và tinh tế như vậy.
Lưu thị và hai huynh đệ nghe xong trợn mắt há mồm: Hiểu Nhi tại sao lại lợi hại như vậy.
Hiểu Nhi nói đến miệng khô khốc, uống một ngụm nước lại nhìn hai người hỏi: “Hai vị công tử cảm thấy thế nào?”
Địch Thiệu Duy ho khan, che giấu biểu cảm quá mức kinh ngạc, “Ta không có ý kiến, rất tốt.”
Thượng Quan Huyền Dật thu hồi ánh mắt đánh giá Hiểu Nhi, “Kế hoạch của cô nương rất chu đáo, ta không có ý kiến.
Liền làm theo đề nghị của cô nương đi.”
“Ta sẽ viết ra kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, đến lúc đó lại đưa cho các ngươi một phần.”
“Được, không thành vấn đề.” Địch Thiệu Duy vội gật đầu, tuy rằng trong lời nói Hiểu Nhi có rất nhiều từ hắn chưa bao giờ nghe qua, nhưng lại không ảnh hưởng đến suy luận của hắn.
Vì thế ba người lại thương lượng chi tiết chuyện hợp tác, Hiểu Nhi đọc bản hợp đồng, Tiểu Phúc Tử và gã sai vặt của Địch Thiệu Duy viết tay, viết xong công văn hợp tác, viết thành ba bản, ấn dấu vân tay, mỗi người một bản, hai người đều bội phục công văn hợp tác của Hiểu Nhi, vô cùng tinh tế và không có chút lỗ hổng nào.
Đến đây, một cửa hàng đồ chơi thịnh hành khắp Mẫn Trạch quốc sắp thành lập.