Nông Nữ Khuynh Thành Dịch


Ba huynh muội vào tiệm vải Cát Tường, Hiểu Nhi nghiêm túc nhìn vải ở đây, chọn một cuộn vải bông dày để làm áo trong, sau đó lại chọn cho hai người một cuộn vải giá cả tầm trung để làm áo ngoài, Hiểu Nhi chọn cho mình màu hoa hồng và màu tím nhạt, chọn cho Lưu thị đỏ tím và thu hương sắc, Thẩm Thừa Diệu chọn màu xanh đen và màu xanh trơn, hai huynh đệ chọn màu xám bạc và màu xanh nhạt, sau đó dựa theo dáng người của Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị mà mua cho hai người mỗi người một bộ quần áo.


Chưởng quầy thấy Hiểu Nhi mua nhiều, cười đến híp mắt, gần đây buôn bán đặc biệt tốt, gần cuối năm, rất nhiều người đến mua vải làm quần áo, trang phục nhà mình bán được không ít, vải vụn nhiều hơn bình thường không ít là biết, nghe nói Hiểu Nhi muốn mua vải vụn, năm túi vải vụn chỉ lấy hai mươi văn, Hiểu Nhi tổng cộng mua hai mươi lượng ba trăm ba mươi sáu văn, chưởng quầy thấy Hiểu Nhi không cò kè mặc cả nên cũng lấy bớt đi sáu văn.


Mua xong vải, đợi trong chốc lát, Thẩm Thừa Diệu đánh xe bò lại đây, trên xe chất mười túi vải vụn, Hiểu Nhi nghĩ đến nơi này còn năm túi, không khỏi nghĩ mua thế này cũng quá nhiều đi? Quên đi, đều có tác dụng! Nhưng xem ra các nàng phải đi xe bò khác mới có thể về nhà, bởi vì đã không còn chỗ để ngồi.


Tiểu nhị tiệm vải hỗ trợ xếp đồ Hiểu Nhi mua lên xe bò, Thẩm Thừa Diệu dùng dây thừng buộc chặt, bảo Lưu thị dẫn mấy đứa nhỏ ra cửa thành ngồi xe bò về nhà, rồi đi trước.


Cửa thành có một vài hộ nông dân có xe bò, tranh thủ ngày họp chợ, mang xe đi đón khách.


Mỗi chiếc xe bò chở người qua lại giữa trấn trên và huyện thành đều chở mời người, mỗi người năm văn thì một chuyến có thể kiếm năm mươi văn.


Khi nhà Hiểu Nhi bọn họ đến cửa thành, liền có một chiếc xe bò đang chờ, nhưng trên xe đã ngồi tám người, bọn họ tổng cộng bốn người, Lưu thị nghĩ nhà mình ba người đều là trẻ con, liền hỏi có thể ngồi hay không, đúng lúc trên xe bò có hai người cùng thôn, nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.

Ai ngờ trên xe bò những người khác đều không có ý kiến, phụ nhân trẻ tuổi trong thôn kia vợ Hữu Tài không có ý kiến, nhưng Vương đại thẩm cùng thôn lại sống chết không đồng ý.


“Không được, phu xe, trên xe đã ngồi tám người, nhưng ngồi mười hai người, ngươi muốn đè bẹp ta sao? Các ngươi tổng cộng bốn người, hơn nữa còn đồ trên lưng, là năm người, đều có thể ngồi chiếm nửa xe bò, các ngươi sao không chờ chiếc sau đi? Tại sao cứ phải ngồi trên chiếc này là thế nào? Không may ta ngã xuống các ngươi chịu trách nhiệm à?” Vương đại thẩm tay chống lưng, rất giống người đàn bà đanh đá chửi đổng.


Mọi người nhìn cửa thành, lúc này người họp chợ đều đã đi hết, lấy đâu ra chiếc xe bò tiếp theo.



“Vương đại thẩm, đây không phải là chiếc xe bò cuối cùng nên ta mới nghĩ ngồi ké thêm người sao?”

“Không xe bò, vậy đi bộ đi, ai bảo các ngươi nhiều người!” Vương đại thẩm vừa thấy Thẩm Thừa Diệu đánh xe bò qua, trên xe bò một đống lớn đồ, tuy không biết là cái gì, nhưng nàng thấy còn có vải dệt, làm nàng đố kỵ, cho nên hiện tại cố ý khó xử Lưu thị bọn họ.


Phu xe cũng là người thành thật, tuy muốn kiếm thêm chút bạc, nhưng dù sao Vương đại thẩm là người lên xe trước, đuổi nàng xuống xe cũng không hay lắm, liền không nói gì.


Lưu thị thấy Vương đại thẩm không chịu nhường, mới định nói với Cảnh Duệ, để Hiểu Nhi và Cảnh Hạo ngồi xe bò về nhà, còn nàng và hắn đi bộ trở về.


Lúc này một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh, phu xe là gã sai vặt của Địch Thiệu Duy, Tiểu Phúc Tử nhảy xuống xe ngựa đi tới, hành lễ với mấy người Lưu thị, “Thẩm phu nhân, hai vị công tử, Hiểu Nhi tiểu thư, công tử nhà ta mời các vị lên xe, tiện đường đưa các ngươi một đoạn.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận