Lúc này Tống Lão Căn mới phản ứng lại, vốn dĩ còn muốn răn dạy mấy câu liền lập tức nuốt xuống, đôi mắt xoay chuyển hỏi: “Sau núi có hạt dẻ?”
Sao ông ấy không biết sau núi có hạt dẻ nhỉ?
Khuôn mặt nhỏ của Tống Nhị Bảo hưng phấn gật đầu: “Có thật nhiều, chúng cháu không thể hái hết được”.
Tống Nhị Bảo mười tuổi, trong mắt đều là ngôi sao: “Nương, tí nữa con muốn ăn hạt dẻ”
“Ăn cái gì mà ăn” Tống Lão Căn nói với Nhị Bảo: “Cứ để đấy trước đã”
Tống Điềm Điềm tiến lên bắt lấy tay của Tống Lão Căn làm nũng: “Ông nội, cháu cũng muốn ăn”
Hai mắt của Tống Lão Căn lập tức cười thành một cái khe, đều là sự yêu thương: “Được, Điềm Điềm muốn ăn, vậy thì chúng ta liền nấu”
Tống Nhị Bảo nhìn mà hai mắt trừng lên.
Dương thị đi ra từ trong phòng bếp.
Tống Nhị Bảo ấm ức tiến lên tố cáo: “Bà nội, cháu muốn ăn hạt dẻ mà ông nội không cho cháu ăn, lục muội muốn ăn thì ông nội liền cho, ông nội bất công”
Dương thị tỏ ra đây là chuyện bình thường: “Cháu là ca ca, đương nhiên phải nhường cho muội muội ăn”
“! !.
”
Tống Nhị Bảo nghe thế mà hai mắt trừng lên, lại càng thêm ấm ức.
Cậu có nói là không nhường cho muội muội ăn à?
Cậu đang muốn nói là việc ông nội bất công cơ mà!
Hơn nữa có đồ tốt nào mà cậu không nhường cho muội muội chứ.
Đáng tiếc trong nhà không có ai đồng tình với cậu.
Một bé trai lại đi tranh sủng với bé gái làm cái gì.
Dương thị thấy hạt dẻ trên bàn, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên: “Nhiều hạt dẻ như vậy, các cháu đi đâu hái?”
Tiền thị cầm chén đặt lên bàn: “Mấy đứa nhỏ ra sau núi hái, nói là còn có rất nhiều nữa”
Tống Lão Căn nhìn hạt dẻ trên bàn, trầm tư một lúc liền nói: “Năm nay thu hoạch vụ thu không tốt lắm, sau núi có hạt dẻ, lão đại, trong ruộng cũng không có chuyện gì, ngày mai chúng ta mang theo mấy đứa nhỏ đi hái hạt dẻ”
Hạt dẻ này bình thường cũng khó tìm, hiện tại có thể hái được nhiều như vậy, thừa dịp mọi người trong thôn không biết thì phải nhanh chóng hái hết mới được, để lại làm lương thực để mùa đông ăn.
Trong nhà có nhiều người như vậy, mỗi năm qua mùa đông đều phải ăn trấu một thời gian, chịu đựng mùa đông dài dòng.
Tống Thế Phúc là con trai cả của Tống Lão Căn, cũng chính là cha của Tống Điềm Điềm, gật đầu nói: “Vâng, cha”
Hạt dẻ này chính là thứ có thể làm lương thực, mấy đứa nhỏ còn có thể hái được nhiều như vậy, nếu như người lớn bọn họ đi theo thì sẽ hái được càng nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, hai mắt của Tống Thế Phúc yêu thương nhìn Tống Điềm Điềm: “Điềm Điềm nhà ta thật thông minh, ngay cả hạt dẻ cũng có thể tìm được”
Tống Lão Căn cũng cười tủm tỉm nhìn Tống Điềm Điềm, đều là yêu thương.
“Cha, nương, ông nội, bà nội! ! ”
Bên ngoài lại vang lên tiếng nói, là mấy người nhị thúc, tam thúc, tứ thúc và Đại bảo từ trấn trên trở lại.
Tống Điềm Điềm nhìn về phía cửa, ngọt ngào chào hỏi bọn họ: “Nhị thúc, tam thúc, tứ thúc, đại ca!”