Tống Lão Căn nhìn trong mắt của con trai và con dâu đều là ý cười, theo lệ thường hỏi Tống Thế Thư về chuyện trong cửa hàng, hỏi Tống Thế Trình việc làm ăn buôn bán thế nào, còn có việc học của Tống Thế Thanh và Đại Bảo.
Đại Bảo và Tống Thế Thanh ngồi chung với mấy củ cải khác, mặc dù Tống Thế Thanh nghịch ngợm, nhưng mà rất nghiêm túc với câu hỏi của cha mình, hắn biết cha mình rất để ý việc học.
Chờ cơm nước xong, tam thúc Tống Thế Trình lấy ra 30 văn tiền thu được từ việc bán bánh rán hôm nay cho Dương thị: “Nương, đây tiền thu được hôm nay, nhập thu nên trời lạnh, việc bán bánh rán hai ngày nay không tốt lắm, ta tính toán chỉ bán một buổi sáng liền về nhà phụ giúp”
Dương thị là người quản lý tiền bạc trong nhà, nhận lấy tiền của Tống Thế Trình nói: “Về nhà sớm một chút cũng tốt, mấy ngày nay trời đã lạnh hơn, con bày quán một buổi sáng rồi về sớm thì cũng không cần phải chịu lạnh ở bên ngoài”
Tống Thế Trình gật đầu.
Lúc này Tống Thế Thư lấy hai cái dây buộc tóc màu đỏ ra từ trong lòng, vẫy tay với Tống Điềm Điềm: “Điềm Điềm, lại đây, nhìn xem nhị thúc mang gì cho cháu này”
Tống Điềm Điềm quay đầu nhìn lại, mắt hạnh cười rộ lên giống như ánh trăng: “Là dây buộc tóc, cảm ơn nhị thúc”
Tiền thị vừa nhìn thấy dây buộc tóc liền nói: “Nhị đệ, cái này tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Vải dệt có màu sắc kia vừa nhìn qua là biết chỉ có tiểu thư của gia đình giàu có mới có thể dùng, chắc chắn tốn không ít tiền.
“Không đáng bao nhiêu, Điềm Điềm lớn như vậy mà không có một chút đồ trang sức nào tốt, Điềm Điềm nhà ta lớn lên đẹp như vậy, phải ăn vận một chút mới được”
Tống Thế Thư cười nói.
“Nhị đệ, con bé vẫn còn nhỏ, không cần phải lãng phí tiền.
” Tiền thị nói.
Cuộc sống này vẫn còn rất gian nan đấy.
“Đại tẩu, để Điềm Điềm dùng thì sẽ không lãng phí.
”
Tống Thế Thư xoa đầu Tống Điềm Điềm, trong mắt đều là ý cười.
Trong nhà chỉ có đúng một bé gái này, mấy người lớn trong nhà đều muốn chiều chuộng.
Tống Lão Căn cũng nói: “Hai cái dây buộc tóc mà thôi, Điềm Điềm nhà ta cũng lớn rồi, đúng là nên trang điểm, hơn nữa, không phải chỉ là hai cái dây buộc tóc thôi sao, dùng liền dùng”
Cha chồng đều đã nói như vậy, Tiền thị chỉ mím miệng, nuốt xuống lời muốn nói, thu dọn chén đũa trên bàn: “Ta đi nấu hạt dẻ, cho mấy đứa trẻ nếm thử đồ mới mẻ”
“Hoan hô, có hạt dẻ để ăn rồi”
Tống Ngũ Bảo hoan hô.
Ngũ Bảo 6 tuổi thèm ăn nhất, vừa nghe có đồ ăn liền cực kỳ vui sướng.
Nhị bảo, tam bảo, tứ bảo vừa nghe thấy có đồ ăn thì hai mắt cũng phát sáng, nhưng bọn họ là ca ca, không thể không có tiền đồ, thèm ăn giống như đệ đệ, đây là do muội muội dạy.
Muội muội dạy thì chắc chắn sẽ không sai.
Mấy củ cải nhỏ vô cùng vui mừng đi theo đại thẩm tới phòng bếp, chờ hạt dẻ ra lò để ăn lúc còn nóng hổi.
Tống Điềm Điềm cất hai cái dây buộc tóc đi, có ai mà không thích đẹp chứ, dù tuổi nhỏ thì cũng thích đẹp.