Sau khi biến thành yêu, thân thể Lý Toàn thể so với trước kia càng thêm nhạy bén, cũng càng thêm mẫn cảm, côn th*t ** hoa huy*t có thể làm cậu thét chói tai không thôi, huống chi bây giờ Hoài Tân trực tiếp đâm vào tử cung.
Khoái cảm ngập tràn đánh úp cậu, thân thể đã sớm trầm luân trong dục vọng, không còn sức lực nào.
Nhưng hai căn con *** của Hoài Tân vẫn cứng như cây tre, từng chút từng chút cắm vào nhục huyệt mềm mại.
"Ha a ——! A a......!Hoài Tân......!Ừ......!côn th*t lớn quá......!** ta thật thoải mái......!A......!Dâm huyệt chết mất......! Huhu...!A a......" Lý Toàn khóc hô, trên mặt toàn là mồ hôi nước mắt cùng nước miếng, nhưng mà cũng không có vẻ chật vật nào, nhìn trong mắt Hoài Tân, tràn đầy sắc tình ướt át dính nhớp.
"Cái này gọi là dục tiên dục tử, cục cưng à." Hoài Tân một bên sướng đến thở dốc, một bên giảng dạy thành ngữ cho tiểu nông phu.
"A a......!A......!côn th*t lớn ** đến......!Ừ a......!** *** dâm đến dục tiên dục tử......!Ha......" Lý Toàn học xong dùng liền, đi theo Hoài Tân không chút cố kỵ mà rên lên.
Cậu hoàn toàn ném cảm giác xấu hổ ra sau đầu, hai tiểu huyệt được nhận khoái cảm quá mãnh liệt, cậu chỉ nghĩ chính mình có bao nhiêu sướng đều kêu ra hết, kêu cho Hoài Tân nghe.
Lý Toàn giống như một đứa nhóc tập đi khiến Hoài Tân hứng thú, bây giờ đại khái đã làm cho Lý Toàn nói một vài lời nói mà ngày thường cậu không chịu nói, cậu cũng sẽ giống con vẹt lặp đi lặp lại đó chứ?
Hoài Tân chậm rãi dừng lại, rút côn th*t để ngay miệng tử cung, chọc chọc huyệt thịt non mịn, cảm nhận được bên trong tịch mịch co rút lại, khàn khàn nói: "Nói con *** của lão công lớn quá......"
Bỗng nhiên không có côn th*t thọc vào rút ra, tử cung một trận hư không, Lý Toàn bất mãn bĩu môi, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn Hoài Tân, thân mình không ngừng vặn vẹo.
Nào biết đối phương không cảm kích, khẽ mỉm cười xoa bóp đầu v* sưng to của cậu.
"Ừ......!A a......!Côn con của lão công bự quá......!Mau ** ta......!*** dâm ngứa muốn chết......!*** dâm muốn ăn con *** lớn......" Lý Toàn đáng thương vô cùng nhìn Hoài Tân, liếm liếm môi, nói: "Lão công......!A......!Lão công tốt, ngươi không muốn ** dâm huyệt của Toàn nhi sao? Ngươi nhìn nè......!Bướm dâm vừa ướt vừa nóng, ** vào rất thoải mái......"
Bụng nhỏ Hoài Tân siết chặt, cổ họng trên dưới giật giật, thực sự không thể tưởng tượng được Lý Toàn sẽ nói ra những lời dâm đãng như vậy.
Mới ban ngày chỉ cần chọc một chút đã mặt đỏ tai hồng thuần khiết, nhìn bộ dáng bây giờ bị ** lăn bốn phía, tiểu dâm oa tóc tai bay tứ tung, Hoài Tân liền nhịn không được mà hưng phấn.
Lý Toàn là vì hắn mới biến thành như vậy, thân thể cậu dâm đãng như vậy cũng là vì mình.
"*** dâm đói quá......!Ư......!Toàn nhi phải sinh cục cưng cho lão công......" Thân thể Lý Toàn vặn vẹo như xà, ánh mắt câu dẫn Hoài Tân.
Hoài Tân nuốt một ngụm nước bọt, vặn bung đùi Lý Toàn ra, dùng sức đem côn th*t cắm trở về tử cung: "Để lão công đút con *** cho dâm huyệt......"
"Ưa a ——! Thật nhanh......! A......!A a......!Lão công......!A a......" Lý Toàn thét chói tai, ngón chân căng ra, đùi run rẩy, hoa huy*t phun ra một cổ d*m thủy, tưới trên côn th*t Hoài Tân.
Hoài Tân cắm rút hơn trăm phát, cuối cùng cũng không chịu nổi cái *** ướt nóng cắn chặt mình, bắn một bụng tinh dịch vào tử cung cậu.
Hoài Tân lót một cái gối dưới mông Lý Toàn, phòng ngừa tinh dịch chảy ra.
Lý Toàn cả người ửng hồng như cũ, chưa thoát ra khỏi dư vị cao trào.
Cậu vặn eo, làm nũng: "Ta mệt rồi......!Ta muốn ngủ."
"Ngủ đi.
Ta lấy khăn lông lau người cho ngươi." Hoài Tân cam chịu nói.
"Không, ta muốn ngươi bồi ta ngủ! Cùng nhau......!Không muốn nằm một mình." Lý Toàn có chút ủy khuất.
"Ngươi......" Hoài Tân thở dài, bế Lý Toàn lên, hai người ngồi trên ghế quý phi.
Giường không thể ngủ được nữa, người nào đó vừa rồi chảy nước dâm như lũ lụt.
Lý Toàn tính trẻ con mà cười cười, ôm chặt Hoài Tân, không bao lâu liền ngủ.
Sáng hôm sau, hai người ăn ý mà tỉnh.
Bởi vì "chào cờ", hai côn th*t của hai người đối diện nhau.
Lý Toàn giật giật, muốn Hoài Tân đi xuống, kết quả đối phương vững như Thái Sơn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cậu.
"Ngươi......!Ngươi đỉnh ta......" Lý Toàn đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Hoài Tân nắm lấy côn th*t hai người, nhướng mày nói: "Bộ ngươi không đỉnh ta sao? Tối hôm qua là ai vẫn luôn miệng kêu muốn ăn côn th*t bự của lão công, hửm? Bây giờ còn biết ngại cơ đấy?"
Lý Toàn không bị mất trí nhớ, nên Hoài Tân càng nói mặt cậu càng đỏ, chỉ biết bịt miệng hắn lại, mặt đỏ lên hung dữ nói: "Ngươi......!Đều tại ngươi, ta......!A!"
Hoài Tân vươn đầu lưỡi ướt hoạt, liếm láp bàn tay Lý Toàn.
Cậu nắm lấy con *** hai người, trên dưới loát động.
"Ư......! Ừ......!Đừng......!A a......" Lý Toàn giống như con mèo nhỏ bị người khác uy hiếp, cả người mềm nhũn.
Cậu bất lực buông tay ra, cảm nhận hai căn côn th*t kề sát vào nhau có bao nhiêu nóng.
Kỹ xảo Hoài Tân rất tốt, không bao lâu hai người liền cùng nhau bắn ra.
Hoài Tân cười cười, rời giường dùng phép thuật biến ra một xô nước nóng, cùng Lý Toàn tắm rửa một cái.
Lý Toàn ghé vào thùng nước, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội quay đầu đỏ mặt hỏi: "Ngày hôm qua ta kêu lớn tiếng như vậy......!Đại Lan hắn......"
"Phòng cách âm tốt lắm.
Sau này, ngươi muốn kêu lớn bao nhiêu cũng được." Hoài Tân sắc tình nhìn chằm chằm hạ thân Lý Toàn.
Lý Toàn hừ một tiếng, hất nước lên người Hoài Tân.
Hoài Tân lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nói: "Tiểu khả ái trước kia luông miệng kêu 'Xà Yêu đại nhân đừng ăn ta' đi đâu mất rồi?"
Lý Toàn nhìn hắn diễn kịch, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cười đủ rồi, lại tiến đến bên tai Hoài Tân, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi, lúc cái chết kia ập tới ta đặc biệt muốn nói với ngươi chuyện này, nhưng lúc ấy không kịp."
Hoài Tân ôm cậu vào trong lòng ngực, gật gật đầu, nói: "Ngươi nói."
"......!Ta yêu ngươi." Lý Toàn nói xong che mặt lại, không dám nhìn phản ứng của Hoài Tân.
"Ta cũng yêu ngươi, bé ngốc." Hoài Tân ôn nhu mà cười cười, vỗ vỗ sống lưng Lý Toàn.
Hắn cũng rất muốn nói những lời này với Lý Toàn.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP.
Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Qua mấy ngày, khách điếm rốt cuộc cũng khai trương.
Lý Toàn đảm nhận chuyện tiếp khách, trong lòng đặc biệt khẩn trương, sợ mình sẽ làm sai chuyện gì.
Cũng may Hoài Tân đã nói trước với hắn sẽ làm gì trong mọi tình huống, một buổi sáng này, thế nhưng cậu làm mọi chuyện đều gọn gàng ngăn nắp.
"Đây là lão bà của lão bản sao?" Lạc Tương, thợ thủ công vẫn luôn giúp tiệm trang hoàng mấy ngày nay bây giờ đang cầm hạt dưa, nhướng mày hỏi Hoài Tân.
Hoài Tân cười lắc lắc đầu: "Không, hắn là lão bản."
"Ha? Vậy ngươi là gì?" Thụ Yêu thần kinh thô, nói chuyện thẳng thắn.
(Thụ Yêu là nick nêm của Lạc Tương)
"Ta là lão công của lão bản a!" Hoài Tân đúng lý hợp tình.
Lạc Tương trợn trắng mắt, "Ngươi khiến cho lão bà ngươi xử lý những trường hợp này sao? Sáng nay người tới rất nhiều......"
"Đã dạy hắn nên làm gì, còn có Đại Lan giúp hắn nữa.
Huống chi, ta muốn cho mọi người đều biết hắn mới là lão bản trong tiệm, không thì ai cũng nghĩ giống ngươi mất." Hoài Tân cũng không khách khí, trợn trắng mắt nhìn hắn.
Rồi nhìn về phía thân ảnh bận rộn của Lý Toàn lại phá lệ ôn nhu.
"E ——" Lạc Tương thân thể run run, cả người đều nổi da gà, "Ánh mắt này của ngươi cũng quá buồn nôn rồi đó."
"Buồn nôn thế nào, không nhìn lại ngươi xem.
Ngươi cứ như vậy, xứng đáng không có lão bà." Hoài Tân cười lạnh một tiếng.
Trong tiệm bỗng nhiên xuất hiện hai người khách cao lớn thô kệch, không biết nói gì với Lý Toàn, Lý Toàn sửng sốt một chút, đối phương lập tức dính sát vào người cậu, lại nói thêm cái gì đó.
Hoài Tân nheo lại đôi mắt, đang muốn đi qua, lại thấy Lý Toàn tay chân luống cuống mà quay đầu tìm hắn.
Hoài Tân lập tức đứng lên, bước qua.
Lạc Tương vui sướng thấy người gặp họa mà cắn hạt dưa.
Hoài Tân vừa dám khoe khoang với hắn, bây giờ lại xảy ra chuyện rồi.
Thấy Hoài Tân lại đây, Lý Toàn vội đứng bên cạnh hắn, để sát vào tai Hoài Tân, nhỏ giọng nói: "Bọn họ hỏi ta khách điếm có phục vụ đặc thù* hay không......!Còn......!Còn hỏi ta bao nhiêu tiền một đêm......" (đặc thù là gọi người lên chờ ịch đó mn)
Hoài Tân nổi gân xanh đầy trán, không hề nghĩ ngợi một chân đá đối phương ra ngoài, cất cao giọng nói: "Nhờ sự ủng hộ của mọi người, Hoài Tân ta phi thường cảm tạ, nhưng lão bản của khách điếm này là lão bà của ta, nếu có người khi dễ hắn và vị chưởng quầy bên kia (aka ĐL), cũng đừng trách ta không khách khí!"
Dám đến khiêu khích, hai người kia tự nhiên cũng là yêu quái, ở lại trong tiệm giơ tay muốn đánh, lại bị Hoài Tân đập cho một trận mà quỳ rạp trên mặt đất.
"Cút đi, có lần sau nữa trực tiếp đánh chết." Hoài Tân lạnh lùng nói.
Tuy hắn chia nội đan cho Lý Toàn, nhưng bản thân có thiên phú, hơn nữa không có phế, tu vi đang dần dần quay về quy luật cũ.
Người bình thường rất khó là đối thủ của hắn.
"Làm hỏng bầu không khí vui của mọi người, bữa cơm này chúng ta mời!" Hoài Tân lại cười nói.
Khách điếm vốn dĩ im lặng lại phát ra tiếng cười đùa.
Hoài Tân ôm lấy Lý Toàn trở về, Lạc Tương vội huýt sáo, nói: "Chào tẩu tử!".
"A, ngươi gọi ta Lý Toàn là được rồi." Lý Toàn vội vàng xua tay.
"Đại Lan gọi là tẩu tử thì cũng hợp lý, ngươi là gì mà gọi hắn tẩu tử?" Hoài Tân liếc hắn một cái.
"Ha ha, tẩu tử, ta còn có việc, ta đi trước.
Chúc ngươi làm ăn nhiều may mắn!" Lạc Tương giả bộ ngu ngơ không để ý tới Hoài Tân, chạy tới quầy kia, từ trong ngực móc ra một bao điểm tâm đưa cho Đại Lan, lúc này mới chậm rãi ra cửa.
Trên giấy gói bánh có hình quả đào.
Hoài Tân cười cười, tiến đến bên tai Lý Toàn, nhỏ giọng nói: "Hắn là người giúp chúng ta trang hoàng tên Lạc Tương, muội muội của hắn là người làm điểm tâm gọi là Tiểu Đào Mạt.
Ngươi đoán xem, là hắn thích Đại Lan, hay là muội muội hắn thích Đại Lan?" (Mọi người đoán xem hê hê)
Lý Toàn ngoài ý muốn nhìn nhìn bên kia, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Này ta cũng không biết...".