Chước Chước, đừng gây rắc rối nữa, suýt chút nữa hắn đã nói ra câu này.
Mục Thời Nghi nuốt nó trở lại vào bụng.
Hắn biết Vân Chước đã bị oan.
Cô bị đánh bầm dập khắp người, hắn bất tài không thể làm chủ trút giận giúp cô.
Hắn hít một hơi thật sâu:
"Chước Chước, nàng nghe ta nói!"
"Có chuyện gì thì nói.
Có rắm thì thả.
Đừng ríu rít ríu rít phiền muốn chết!" Vân Chước rất không kiên nhẫn.
Mục Thời Nghi bị nghẹn vì lời quở trách.
Lâu lắm rồi mới có người dám nói chuyện với hắn như thế này.
Khi còn ở huyện thành hắn cũng được coi là một nhân vật, khi vào quân doanh, nhờ trí tuệ và năng lực của mình, hắn được thăng chức nhanh chóng, sớm có được những chiến hữu, huynh đệ trung thành, hắn vẫn luôn nghiêm khắc, nói một là một.
Nhưng đây chính là thê tử của hắn, người đã dưỡng dục một cô con gái cho hắn, lại phải chịu ủy khuất rất lớn, hắn lại không thể đứng ra bênh vực nàng, để mẹ hắn đem nàng ra đánh đập một trận dã man.
Đừng nói tức giận với nàng, dù là những lời nặng lời hắn cũng không nhẫn tâm nói với cô.
"Chước Chước, một mình tự lập môn hộ rất khó, tộc trưởng sẽ không đồng ý, ta có một ý kiến, nàng xem có được không?"
"?" Vân Chước nhướng mày.
"Ta với nàng cùng nhau dọn ra ngoài, ta cũng có thể làm lá chắn cho nàng, Sính Đình cũng cần có cha ở bên, nàng đi làm việc, ta còn có thể chăm sóc con gái của chúng ta, trong tay ta có một ít tiền, thuận tiện nàng có thể mua bất cứ thứ gì nàng muốn.
Nếu nàng không muốn dùng tiền của ta, ta có thể cho nàng mượn dùng trước, sau này nàng có thì trả lại cho ta.
Nàng nói sức khỏe nàng không tốt, tình cờ ở đây ta có một người biết y thuật đi theo, hắn có thể điều dưỡng sức khỏe cho nàng!"
Vân Chước cẩn thận suy nghĩ
"Huynh không quan tâm ta làm gì?"
"Đúng!"
" Nương huynh và ta đánh nhau huynh sẽ giúp ai?" Mục Thời Nghi hít sâu một hơi, nói:
“Chỉ cần nàng có thể thắng, không sợ mất thanh danh, ta sẽ đứng về phía nàng!”
"Mấy người tẩu tử, đệ tức của huynh thì sao?" Vân Chước hỏi lại.
“ Cứ việc tới đánh, họ bị thương ta giúp nàng trả tiền chữa trị, đánh chết hắn ta bồi thường”
Mục Thời Nghi nhìn thấy trong mắt Vân Chước hiện lên nụ cười, không còn tức giận, buồn bã hay thất vọng nữa, hắn biết Vân Chước thích nghe lời này của hắn, có thể nghe vào.
Hắn không muốn và không thể mất Vân Chước.
Người con gái mà hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi lên núi, phải tốn rất nhiều công sức mới cưới được nàng về, nên hắn tự nhiên muốn trân trọng nàng.
Suy nghĩ một lúc, hắn thuyết phục: "Chước Chước, bọn họ là phụ nhân, ta không thể đấu với họ, nhưng nàng thì có thể.
Chuyện giữa phụ nhân nên để hai người tự mình giải quyết, có phải không?"
Vân Chước gật đầu.
Đây là sự thật.
Phụ nhân đánh nhau với phụ nhân, đàn ông xen vào làm gì? Mất mặt!
“Còn huynh đệ của huynh bắt nạt ta thì sao?”
"Ta sẽ đánh chết chúng!"
Vân Chước chớp mắt và bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi trong lời nói của Mục Thời Nghi.
Hiện tại, việc tự lập môn hộ của cô thực sự rất khó khăn.
Sẽ rất khó để mang Sính Đình đi.
Suy nghĩ một chút, đề nghị của Mục Thời Nghi có thể tạm thời sử dụng, khi cô kiếm được tiền, trở nên mạnh mẽ hơn, cô có thể đuổi hắn ra khỏi nhà, con gái cô có thể ở bên cạnh cô.
"Vậy trước tiên chúng ta lập thỏa thuận ba chương!"
"Nàng nói thử!"
Mục Thời Nghi nhẹ giọng nói.
Vết thương rất đau nhưng hắn phải gồng mình để chống chọi.
Hắn biết nếu hôm nay không làm hòa với Vân Chước thì từ nay về sau đó sẽ là nút thắt trong lòng Vân Chước, cả đời họ khó có thể hòa giải.
“Thứ nhất, huynh không được phép kiểm soát bất cứ điều gì ta làm, huynh phải hợp tác với ta.
Thứ hai, chúng ta sẽ không ở cùng phòng nữa, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi.
Thứ ba, sau này huynh phải đồng ý với ta một việc, bất kể nó là gì..."
"Một hai ta đồng ý, điều thứ ba không bao gồm hoà ly hay hưu thê!" Mục Thời Nghi vội vàng bổ sung.
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
Vân Chước nghiến răng.
Không hoà ly hay hưu thê, cô có thể kiếm cho hắn ta ba mươi, năm mươi thê thiếp xinh đẹp để ép khô hắn, có thể để hắn không có một xu nào trên người, hoặc cô có thể tìm mười tám tên tiểu bạch kiểm xinh đẹp.
Thật là cơ trí.....