Vân Chước không biết những xú nam nhân này đang nghĩ gì.
Ăn tối xong, cô và Sính Đình tùy tiện cọ rửa một chút, đi vệ sinh, uống thuốc rồi về phòng ngủ.
Toàn thân cô đau nhức, mệt mỏi, cô nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sính Đình ngồi dậy, đưa tay thăm dò hơi thở của Vân Chước, ấm ấm áp áp, nữ hài tử yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mục Thời Nghi không ngủ được.
Chỉ là hắn bị trọng thương, trong thuốc Bạch Nhất Hiên kê có chứa thuốc ngủ, uống thuốc xong hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng đối với Mục gia mà nói, đó là một đêm mất ngủ.
Bữa tối sau khi nấu xong, ngoại trừ bọn trẻ ăn ngon lành, người lớn hầu như không có khẩu vị, không muốn ăn, trong lòng buồn bực.
Mục Thời Nghi trở về không chút do dự trở mặt với người nhà, cùng Vân thị và Sính Đình chuyển ra ngoài, không mang theo thứ gì cũng không đòi hỏi gì.
Mục gia hoảng loạn, đặc biệt là mấy người huynh đệ, trằn trọc đi đi lại lại trong phòng.
Các nàng dâu cũng vậy, sợ hãi hoảng loạn, dù có thế nào cũng không dễ chịu.
Nhà chính.
Mục Vượng Tài liên tục hút thuốc lá, trong khi Mục Nguyên thị ngồi trên giường đất khóc lóc.
Cổ bà đau nhức, trong lòng hoảng sợ căng chặt.
"Bà nói xem, bà đánh nàng ta làm cái gì ? Vì cái gì lại đòi nàng ta chiếc khoá vàng?" Mục Vượng Tài lớn tiếng oán giận.
Nếu không có chuyện này, cũng không đến mức đưa người ra đánh một trận, náo đến khó coi như vậy, còn xé rách mặt.
"Ông nghĩ rằng ta muốn sao, Diệu Nhi đi thi mở miệng là đòi năm trăm lượng bạc? Năm trăm lượng bạc đó, nhiều như vậy, sẽ không tự nhiên trên trời rơi xuống!"
"Lão tam gửi tiền về, nhưng cả nhà cần đồ ăn thức uống, tôn tử đọc sách, bút, mực, giấy, nghiên, tất cả đều không hề rẻ, cái gì cũng cần tiền!" Mục Nguyên thị nói xong lại bắt đầu khóc.
"Làm sao ta biết con đĩ nhỏ Vân thị kia sẽ phản kháng? Bị tất cả ức hiếp đã ba năm!"
Mục Nguyên thị càng nói càng cảm thấy Vân Thực thật tàn nhẫn.
Trước kia khi chưa sinh hài tử, Vân thị không phải là người nhút nhát, dễ bị người khác bắt nạt, nhưng sau khi bị khó sinh trong lúc sinh con, khi tỉnh lại có chút thay đổi, vâng vâng dạ dạ, nói năng và hành động không có tự tin, nhìn rất dễ bắt nạt, bà ta đã thử vài lần và phát hiện Vân thị không dám phản kháng nên dần dần càng quá đáng hơn.
Sau đó mới xảy ra cục diện này.
Bà cũng thấy hối hận.
Hối hận xanh ruột.
"Đợi ngày mai, chúng ta sẽ đích thân đi tìm lão tam, đàng hoàng xin lỗi nó, dỗ dành nó quay về.
Về phần Vân thị..."
Con đĩ nhỏ này, lão tam đã đầu tắt mặt tối nhiều năm, cảm tâm tình nguyện vì cái nhà này, đào tìm móc phổi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, giờ Mục Thời Nghi bị dỗ đi mất.
Mục Vượng Tài chỉ tiếc là lúc trước khi cô ta sinh hài tử không trực tiếp giết chết, suy cho cùng , việc sinh con cũng giống như bước một chân vào quan tài, khó sinh cũng bình thường.
Bây giờ nghĩ động thủ cũng đã quá muộn.Vẫn là quá mềm lòng....!
“ Bà cũng đi dỗ Vân thị đi, đến xin lỗi, nếu nàng còn muốn thanh danh thì phải sáng suốt biết điều mà quay về với bà.
Sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách lấy vợ lẽ cho lão tam, tìm thêm vài người xinh đẹp, quyến rũ để lão tam hoà ly với nàng ta, nếu chúng ta dỗ dành được lão tam, chúng ta có thể giành lại trái tim của lão tam hướng về chúng ta!”
Mục Vượng Tài nghĩ thầm.
Đàn ông sao có thể không thích những cô nàng trẻ đẹp, chỉ cần ông vào huyện thành, cũng sẽ vào kỹ viện nghỉ một đêm, tìm một cô nương trắng trẻo xinh đẹp nếm thử.
"Vậy ta sẽ thử!"
Mục Nguyên thị không muốn khuất phục, nhưng bà muốn tiền và quyền lực trong tay Mục Thời Nghi.
Bà thế nhưng nghe thấy những người đó gọi hắn là Tướng quân.
Tướng quân a..., bộ khoái huyện thành đã cực kỳ oai phong, con trai bà là tướng quân, sau này đi ra ngoài có thể mặc sức khoe khoang, tha hồ phô trương quyền lực.
Nghĩ như vậy, vinh hoa phú quý đều ở ngay trước mắt, dỗ dành con đĩ nhỏ Vân thị cũng không vấn đề gì.