Khi Lam thị đến nhà chính, nhà họ Mục đang chờ, đặc biệt là Mục Diệu Tây, một tân sinh chuẩn bị đi thi, khi nhìn thấy Lam thị, lông mày lộ ra chút tự hào.Một phụ nhân không có trượng phu, không có sự giúp đỡ từ nhà mẹ đẻ có thể cứng rắn và bướng bỉnh đến mức nào? Chịu khuất phục chỉ là chuyện sớm muộn.Lam thị dọc đường đi đã nghĩ xong, muốn hảo hảo dạy cho Vân Chước một bài học, để xem cô lợi hại cỡ nào.
Đương nhiên, cô không dám dùng tay đánh Vân Chước, vạn nhất lão tam còn sống trở về tìm cô tính sổ..., nhưng mẹ chồng cô thì có thể."Mẹ, mẹ đi chăm sóc vợ lão tam đi, con tốt bụng thuyết phục cô ta, cô ta không nghe không nói, còn mắng con tọc mạch, thậm chí còn mắng con...""Lại mắng ngươi cái gì? Phản rồi trời ơi, con đĩ nhỏ này, nếu hôm nay ta không dạy cho nó một bài học, nó liền quên bản thân mình họ gì?!Mục Nguyên thị đập tay xuống bàn, bước nhanh về phía căn phòng nơi Vân Chước ở bất chấp vẻ mặt của người khác.
Liên tục nói những lời lẽ bẩn thỉu.Gian phòng tối tăm và ẩm ướt, đặc biệt là vào mùa mưa, khi bận rộn với việc nhà mỗi ngày và không có thời gian để dọn dẹp càng làm người khó chịu hơn.Mục Nguyên thị chưa thấy đâu, tiếng mắng chửi đã đến trước.Vân Chước nhanh chóng cầm kéo lên dặn dò Sính Đình trốn trong nhà, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được chạy ra."Mẹ..." Sính Đình nghẹn ngào cất tiếng gọi.
Đáng thương nhìn Vân Chước.Trái tim Vân Chước mềm nhũn, " Con nghe lời, mẹ sẽ không có chuyện gì!"Sau đó cô quay đầu lại với vẻ mặt kiên quyết và tàn nhẫn.
Hôm nay, hoặc là nhà họ Mục bị lột một lớp da, hoặc là cô chết.Mục Nguyên thị đá mở cửa bước vào nhà, tiếng mắng chửi vẫn còn trên miệng, Vân Chước nhanh tay lẹ mắt túm lấy tóc bà, vừa nhanh vừa chuẩn xác áp chiếc kéo vào cổ bà ta, dùng sức đâm mạnh vào."A...” Mục Nguyên thị sợ sệt hét, đầu đau, cổ cũng đau.Vân Chước muốn đánh Mục Nguyên thị để trút giận, nhưng với thân thể này, sợ chưa đánh được Mục Nguyên thị đã bị bà đánh chết.Cô dứt khoát trực tiếp đánh hắn một phát thật mạnh, ngày hôm nay không lột bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nhà họ Mục, Tên của cô sẽ viết ngược lại."Thành thật một chút cho tôi, bằng không thì hôm nay bà sẽ phải bỏ mạng ở đây, một mạng đổi một mạng!"" Mày, mày, mày!" Mục Nguyên thị sợ hãi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Vân Chước bị điên rồi.Cổ bà rất đau, bà có cảm giác cổ mình đang chảy máu.
Đầu bà còn đau hơn chắc tóc bị nhổ ra rất nhiều.
Nhưng bà không dám chống cự, vì sợ rằng chiếc kéo sẽ đâm bà một lần nữa, giết chết bà ta."Vân thị, cô đừng làm bậy, làm như vậy cô sẽ bị nhúng lồng heo!" Mục Nguyên thị uy hiếp.Nhưng bà quá sợ hãi.
Giọng bà run run, toàn thân run lẩy bẩy.Vân Chước giữ bà làm con tin rồi đi ra ngoài, đi ra đến cổng sân.
Lam thị và những người khác đang chuẩn bị tới xem Vân Chước bị đánh, thì nhìn thấy khuôn mặt Vân Chước đầy dữ tợn, một tay nắm tóc mẹ chồng, một tay cầm kéo kề vào cổ họng, máu chảy ra..."Giúp ta..." Mục Nguyên thị lắp bắp cầu xin"Vân thị điên rồi, điên rồi...""......"Lam thị hoảng sợ đơ người, một cơn ớn lạnh truyền từ lòng bàn chân.
Người hiền lành khi bị dồn ép cũng có ngày phản kháng, có thể bất chấp mọi thứ là đánh sợ nhất."Vân thị, đừng làm loạn!""Em dâu ba, cô, cô, cô mau bỏ kéo xuống!""Có chuyện gì muốn bàn bạc cô cứ thả mẹ chồng ra trước !"Vân Chước nhìn người trước mặt.
Bốn chị em dâu đều ăn mặc sạch sẽ, trên đầu cài trâm bạc và mang khuyên tai, gọn gàng sạch sẽ.Chết tiệt, còn diễn cảnh nghèo khổ, mẹ nó công bằng, liêm khiết, đây chính là gia đình mở miệng đầy nhân nghĩa, đạo đức, đúng là đạo đức giả, sói đội lốt người.
Vân Chước vô cùng tức giận.Tay càng dùng sức hơn, "Tất tả cút ra cho lão nương, nếu không ta sẽ giết chết bà già ngoan độc này!""Tránh ra, tránh sang một bên!"Lam thị là người đầu tiên né tránh.
Ba người kia cũng lập tức tránh ra, bọn họ không dám bước tới vì sợ Vân Chước sẽ đâm vào cổ Mục Nguyên thị.Ánh mắt Vân Chước càng ngày càng lạnh, cô kéo Mục Nguyên thị ra sân trước.
Mấy người nam nhân nhà họ Mục cùng nhìn sang, sững sờ một lát.Cô ta đang làm gì vậy? Cô ta điên rồi....