Nông Phụ Mạnh Nhất Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn


Mục Thời Nghi đưa tay cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, sau đó nói:
“Ta biết nàng đã chịu nhiều oan ức!”   
"Không chỉ như vậy, còn có thân thể của ta, bên cạnh huynh hẳn là có người biết y thuật.

Sau khi xem hắn đã nói gì?" Vân Chước hỏi.

"Hắn nói nàng sức khỏe rất yếu, từ nay về sau không có khả năng thụ thai!"
Mục Thời Nghi nói xong nhìn về phía Vân Chước.

Hắn muốn nhìn thấy biểu cảm của cô khi biết chuyện này.

Nhưng vẻ mặt Vân Chước vẫn bình tĩnh, như thể cô đã biết rồi.

"Chước Chước, ta không muốn giấu nàng, sau này nàng không thể có thai cũng không sao, chúng ta đã có Đình Đình!"   
"Cảm ơn huynh đã thông cảm, nhưng ta vẫn muốn nói..." Vân Chước mím môi,
"Nhìn ta này, lại gỡ bỏ vấn đề này trước.

Sau này ta không thể có con, nếu huynh gặp phải người mình thích, ta sẽ tác thành cho hai người!"   
"..."   
Mục Thời Nghi thấy tim mình đau nhói.

Vân Chước đã từng đối với hắn tình cảm sâu nặng, nhưng bây giờ Vân Chước một lòng muốn cùng hắn hoà ly.

Những người đó đã hại Chước Chước của hắn thê thảm.

Gần như đã phá hủy gia đình của hắn.

"Chước Chước, chẳng phải chúng ta đã đồng ý không đề cập tới chuyện này sao?"   
Vân Chước gõ đầu
“Đúng, ta bị bệnh nên quên mất, vậy chúng ta nói chuyện khác đi.

Trong phòng ta có rất nhiều đồ không dùng đến, để lâu sẽ bán đầy bụi, ngộ nhớ bị mất ta cũng không có khả năng chi trả, một lát nữa ta sẽ trả lại cho huynh.

Còn những cái khác như gia cụ, y phục ta sẽ sử dụng trước, sau này sẽ quy ra bạc trả lại huynh, huynh nhớ báo cho ta số lượng bạc, ta sẽ bắt đầu chuẩn bị.”  
"..."   
Mục Thời Nghi trong lòng cay đắng,
“Huynh không thích sao?”
"Thích hay không thích không quan hệ, chỉ là nó không thích hợp!"   
Cô không phải là nguyên thân.

Sao có thể yên tâm thoải mái tận hưởng tất cả điều này.

Mục Thời Nghi nghĩ đến bệnh tình của Vân Chước nên hạ mình
"Nàng cảm thấy làm cái gì thoải mái thì cứ làm!"   
"Được!"   
Vân Chước thấy điều này vô cùng hài lòng.

"Chúng ta từ nay về sau sống cùng viện tử với nhau, ta ăn không uống không ở chỗ của huynh cũng không tốt, dứt khoát đổi thành bạc nhé, huynh có yêu cầu hay việc gì cần ta giúp thì cứ mở miệng, ta có thể làm được thì nhất định không từ chối.”   
Những lời này rất xa cách.

Mục Thời Nghi ậm ừ, nhấp một ngụm trà để che đi nỗi buồn trong lòng.

Vân Chước cũng cảm thấy ngại ngùng, dù sao cô cũng chiếm tiện nghi lớn như vậy.

Còn Sính Đình thì nhìn Mục Thời Nghi muốn nói lại thôi.

Mọi việc giải quyết xong, Vân Chước đứng dậy đi vào phòng chỉnh lý đồ đạc.

Những thứ như son, phấn cô không dùng được huống chi đồ trang sức bằng vàng bạc, cô gói ghém tất cả để trả cho Mục Thời Nghi.

Mục Thời Nghi nhờ nàng đưa mình về phòng, phòng hai người ngăn cách nhau bằng một hành lang, khi Vân Chước đi vào, cô thấy Mục Thời Nghi đã làm một chiếc giường gỗ lớn, phía cuối giường đặt một tủ đồ, tiếp đó trên giường treo một thanh kiếm dài, trên bàn đặt một cây cung.

Canh cửa sổ đặt hai cái ghế và một cái bàn, căn phòng rất nam tính và lạnh lẽo.

Vân Chước đặt đồ lên bàn rồi ra khỏi phòng.

Cô bắt đầu tìm những thứ mình đã mua chuyển chúng vào phòng của mình, còn có một khung đựng chậu rửa mặt, chậu rửa mặt và một bồn ngâm chân.

Cô đi ra đi vào căn phòng để dọn dẹp đồ đạc, rồi đứng trước cửa thở dài một hơi.  
"Mẹ!" Sính Đình khẽ gọi .  
Vân Chước định thần lại, nhéo mặt Sính Đình:
"Đói bụng sao?"   
"đói bụng!"   
Vân Chước dẫn Sính Đình vào bếp, nhìn Hoàng thị:
" Hoàng thẩm!"   
"Ôi, chào phu nhân!"   
Hoàng thị thời gian trước ở trạm thu mua được chọn trúng mang về đây, Triệu Nghi nói nếu phu nhân đồng ý thì bà có thể ở lại, nếu không đồng ý, hắn sẽ bán bà, bất kể bà có năng lực đến đâu.

Lúc bà được đưa đến thì Vân Chước đang bị bệnh, trong nhà toàn nam nhân, đại chủ tử tướng quân đại nhân sắc mặt lạnh lùng, khí thế mười phần, khiến mọi người sợ hãi.

Tiểu chủ tử tuy còn trẻ nhưng là người có nhân tính, xem ánh mắt của cô đều là phòng bị, hoà nhã nhưng không vui.

"Đang làm gì vậy?"   
"Tướng quân phái người đi mua thịt và cá.

Nô tì đang nghĩ đến nấu món sườn hầm, cá kho, phu nhân xem được không?"   
"Có cần ta giúp gì không?"   
"Không cần, không cần, phu nhân, người cứ bận việc của mình đi.

Nô tì có thể làm tốt!"   
"Được, vậy ngươi làm đi!" Vân Chước nhàn nhạt nói.

Hôm nay trời hơi nóng, chủ yếu là do thân thể cô còn yếu, cô phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể bắt đầu kiếm tiền.

Trên đường đi cô cũng hỏi thăm một số thông tin, tìm hiểu thêm về thời đại này, để tránh bị người khác phát hiện gây ra rắc rối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui