Mục Thời Nghi rất nghiêm túc và bình tĩnh.
Vân Chước có chút xấu hổ, dù sao cô cũng chỉ nói nhảm mà thôi.
"Ta chỉ đoán mò thôi.
Huynh xem trong nhà huynh nhiều huynh đệ tỷ muội như thế.
Cha mẹ huynh đối xử với những cô con dâu khác rất công bằng, tuy rằng họ thiên vị tên ngụy quân tử Mục Diệu Tây hơn nhưng là con trai nhỏ trong nhà có thể hiểu được.
Họ đối với cháu trai, cháu gái hết mực bồi dưỡng, cần đọc sách thì cho đọc sách, cần học thêu thì cho học thêu, chứng mình hai lão bất tử trong tay rất nhiều tiền.”
“Nhưng hai lão già đó đối xử với mẹ con chúng ta không giống vậy, công việc bẩn thỉu làm hoài không xong, còn tẩy não ta bằng đủ mọi cách để ta nghe lời, để ta đối với gia đình này không cầu hồi báo.
Ta vô tri vô giác như vậy ba năm, thật sự không giống một người bình thường, như một con rối bị bọn họ thao túng hơn.”
Vân Chước nhìn Mục Thời Nghi,
"Huynh có biết con rối không? Chính là đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, khát thì uống nước, nhưng chính là sẽ không phản kháng, cũng không có quan điểm riêng của bản thân.
Nếu không phải vì cái khoá vàng, bị đánh đập một trận…”
“Thời gian nằm trên giường, ta thực ra bị ốm một lần, sốt cao không hạ, không có một giọt nước để uống.
Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy như mình đã chết, giây phút ấy ta chợt thông suốt, muốn phản kháng, không muốn lại ngây ngô dại dột như vậy sinh hoạt, vì bản thân, cũng vì Sính Đình nhất đinh phải phản kháng.”
Mục Thời Nghi đưa tay định nắm lấy tay Vân Chước an ủi.
Vân Chước lùi vài bước, phòng bị nhìn hắn.
Mục Thời Nghi nhìn hai tay mình, nhìn Vân Chước khuôn mặt lộ vẻ kinh hoảng, từ từ thu tay lại đặt trên đầu gối,
"Chước Chước, như vậy mới đúng là nàng, dám yêu, dám ghét và không để bản thân phải chịu ủy khuất!"
"..."
Vân Chước im lặng.
Tình cảm Mục Thời Nghi dành cho nguyên thân, cô cảm thấy có chút ngưỡng mộ và cảm động.
Nhưng mà, cô không phải nguyên thân.
"Mục Thời Nghi, có việc này ta muốn thẳng thắn với huynh!"
"Nàng nói đi!"
" Thời điểm lão phu nhân đánh ta, chính là đánh trúng đầu, vì vậy ta đã quên mất một số chuyện, có một số việc khắc sâu vào trong tâm trí, nhưng mà rất hỗn loạn.
Đối với huynh và Sính Đình, ta không có bất kỳ tình cảm nào, chính là không phải thích hay không thích, Sính Đình rất tốt, ta đối với hài tử này là thương yêu theo bản năng, đối với huynh chỉ như một người xa lạ, ta không thể tiếp thu hành động thân mật của huynh, cũng không có khả năng thân cận với huynh.”
Những lời này, đúng đúng sai sai, giả giả thật thật.
Nhưng có một điều, sau đầu cô xác thực có một cục u lồi lên.
Không biết nguyên thân bị đánh hay tự mình ngã nên va chạm đến.
Mục Thời Nghi giơ tay che mặt, trầm mặc không nói.
“Còn một điều nữa, sau này ta sẽ không bao giờ gọi hai lão già đó là cha mẹ, cũng sẽ không hiếu kính bọn họ.
Mục gia ta không quản đó là ai, đừng đến kiếm chuyện với ta, bằng không nhất định ta sẽ hung hăng đánh trả, họ dám ép ta, ta cũng không ngại tặng họ một đao đâu.”
"Nếu như huynh không thể tiếp thu ta như vậy, chúng ta có thể sớm tách ra, để tránh làm phiền lẫn nhau gây khó xử.”
Mục Thời Nghi ngước mắt lên nhìn Vân Chước.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, trong đôi dường như có nước mắt ,
"Chước Chước, sau này nàng cứ làm những gì nàng muốn, ta sẽ ủng hộ nàng!"
"..."
Vân Chước mím môi,
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.
Cũng muộn rồi, huynh còn bị thương, đi ngủ sớm đi!"
Vân Chước bước vào phòng.
Sính Đình đã lên giường đợi cô.
“Mẹ!”
Cô rụt rè, cẩn thận gọi.
Vân Chước trong lòng mềm nhũn, đi lên xoa đầu cô:
"Đi nào, đi vệ sinh rồi về ngủ thôi !"
Hài tử còn nhỏ, ngộ nhỡ tiểu lên giường...!
Mặc dù trong phòng có chuẩn bị một cái bô đựng nước tiểu, lỡ như nó ngủ say quá không gọi người giúp thì làm sao, cô không muốn nằm trên chiếc giường vừa ướt, lạnh còn có mùi đâu.
Cho nên, trước khi đi ngủ vẫn là đi ra ngoài tiểu một lần thì hơn.
Khi hai mẹ con nắm tay nhau ra sân sau, Mục Thời Nghi vẫn ngồi bất động trên xe lăn.
Đợi họ quay lại, Mục Thời Nghi đã đi mất.
"..."
Vân Chước không quan tâm chút nào đưa Sính Đình đi ngủ.
Cô quyết định ngày mai sẽ dậy sớm để tập thể dục, sau đó đi một vòng quanh nhà, bắt đầu chuẩn bị kiếm tiền.