Mục Thời Nghi vội vàng đi tới thắp đèn dầu.
Sau đó hắn đi đến giường nhìn Vân Chước ôm ngực, trông rất đau đớn.
"Nhất Hiên, Nhất Hiên!"
Mục Thời Nghi vội vàng kêu lên.
Bạch Dật Hiên nhanh chóng chạy vào, thậm chí quần áo còn chưa mặc xong chỉnh tề, bước tới bắt mạch cho Vân Chước.
Tiếp đó hắn nhéo hổ khẩu của Vân Chước, dùng sức véo thật mạnh.
Lúc này Vân Chước mới từ từ lấy lại được hơi thở, nằm trên giường cố gắng hít thở sâu để giải tỏa cảm giác ngột ngạt lúc đó.
“ Quá sợ hãi nên đau tim!”
Giọng nói của Bạch Dật Hiên rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe rõ.
Sau đó lại bổ sung thêm:
"Cũng có thể bởi vì ta kê liều quá mạnh, đợi tới bình minh ta sẽ giảm liều lượng!"
Mục Thời Nghi không muốn nghe những điều này.
Bất chấp tiếng gõ cửa ầm ĩ bên ngoài, nói với Vân Chước:
"Nàng cùng Sính Đình ngủ đi, ta đi xem xem!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Chước hỏi.
"Có ta ở đây, hai mẹ con nàng ngủ đi, sáng mai muốn ăn cái gì? Ta bảo Hoàng thẩm chuẩn bị cho hai người!"
Giọng nói hắn dịu dàng.
Sợ lại làm Vân Chước sợ hãi.
"Chúng ta ăn tiểu long bao, hoặc là mì sốt thịt, vằn thắn cũng được.
Sính Đình có ăn được không?" Vân Chước thấp giọng hỏi Sính Đình, người đang bị cô dựa vào.
"Mẹ ăn gì con sẽ ăn nấy!" Sính Đình nhẹ nhàng trả lời, nhanh chóng lướt nhìn Mục Thời Nghi một cái, sau đó nép vào trong ngực Vân Chước.
Vân Chước cảm thấy trong lòng mềm mại khi nghe điều này.
Cho dù có chuyện gì xảy ra với Sính Đình thì nó vẫn là một hài tử mềm yếu, trước cần chăm sóc thật tốt.
Những chuyện như duyên phận thật kỳ diệu, chứ đừng nói cô bé lại là con gái ruột của nguyên thân.
Cô vốn nên dồn hết tâm tư để bù đắp.
"Được, ta sẽ nói với Hoàng thẩm, hai người ngủ đi!"
Mục Thời Nghi đứng dậy và bước ra khỏi nhà.
Lúc đi tới cửa, hắn nhìn Triệu Nghị nói:
"Đi ra bảo người đang gõ cửa cút đi, bằng không đừng trách ta trở mặt, không niệm tình cảm!"
"Vâng!"
Triệu Nghị đi ra mở cổng nhìn Mục Đại Lang và Mục Nhị Lang.
Hai người còn chưa kịp mở miệng đã nói trước:
"Tướng quân bảo các ngươi lập tức rời đi, nếu không đừng trách ta động thủ không nể mặt!"
“Nói với lão tam một tiếng, trong nhà gặp kẻ trộm, thỉnh hắn đi…”
Mục Đại Lang khẩn trương nói.
"Bị cướp thì đến nha môn báo quan.
Tự có bộ khoái đến bắt kẻ trộm.
Nói với tướng quân của ta có ích gì? Ngài ấy đang bị thương cần tịnh dưỡng, không có tinh lực để quan tâm những chuyện không đâu." Triệu Nghị nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Ngoài cổng, Mộc Đại Lang và Mộc Nhĩ Lang ngơ ngác nhìn nhau.
"Đại ca, làm sao bây giờ?"
"Sao ta biết được!"
Mục Đại Lang không có ý tốt khịt mũi.
Hắn ta hoảng sợ hơn bất kỳ ai khác, sợ hãi sẽ không thể lấy lại được số bạc bị trộm.
“Còn gõ cửa nữa không ?” Mộc Nhĩ Lang lại hỏi.
“Đừng gõ nữa, vừa rồi ta trông thấy lão tam đứng dưới mái hiên không lên tiếng!”
Mục Đại Lang trầm mặc một lát mới nói:
“ Đi, trước đi về nhà nói chuyện với cha!”
Bọn họ vào cũng không vào được, chứ đừng nói là xem những người mà Mục Thời Nghi mang về có ở đó hay không.
Mục Thời Nghi thực sự muốn cắt đứt quan hệ với họ.
Mộc Đại Lang hối hận vô cùng, nếu biết sớm hơn, hắn đã bảo tức phụ đừng ức hiếp Vân thị, khiến lão tam lạnh lòng.
Đợi hai người trở về nhà, Mộc Vương Thái vội vàng hỏi:
“ Lão tam nói thế nào?”
"Cổng lớn còn chưa vào được !"
Mục Vượng Tài nghe thấy điều này, khẽ cau mày, tim đập thình thịch thình thịch.
Ông có ảo giác, số bạc này e là không lấy lại được.
Cả thôn Đại Mục đều biết về vụ trộm của Mục gia.
Nhiều người cười hả hê trong lòng, còn đặc biệt chạy đến giả vờ an ủi một phen:
“ Các ngươi đừng hoảng, Thời Nghi hiện tại đã là tướng quân, nhất định sẽ cho các ngươi nhiều bạc hơn!”
Mới lạ.
Mục Thời Nghi đã phớt lờ Mục gia.
Vân Chước và Sính Đình tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi thơm, hai người tắm rửa sạch sẽ và súc miệng, Hoàng thẩm đã đặt mì sốt thịt và vằn thắn lên bàn.
Hai mẹ con nhìn đồ ăn với đôi mắt lấp lánh, sau đó bắt đầu ngồi xuống ăn vằn thắn và mì sốt thịt, khuôn mặt hạnh phúc như đang ăn sơn hào hải vị.
Mục Thời Nghi tựa vào xe lăn nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười, dịu dàng và cưng chiều.
Cũng có một trận đau lòng.
Chỉ có hai thứ này đã làm họ vui vẻ như vậy, đủ thấy ba năm qua họ đã phải chịu đựng quá nhiều cực khổ rồi.
Ăn sáng xong, Vân Chước trước tiên thu dọn căn phòng, ban đầu dự định chạy bộ rèn luyện thân thể, nhưng lại nghĩ đến đêm qua tim đập thình thịch suýt ngất nên đành bỏ cuộc.
Nhưng nhàn rỗi như thế, không bằng tìm việc gì đó để làm, nhân tiện nói chuyện phiếm.
Nhìn Mục Thời Nghi:
"Cảm ơn huynh thời gian này đã cho ta ăn, sống ở đây, không bằng ta may cho huynh hai bộ quần áo nhé? Huynh có vải không?"
Mục Thời Nghi gật đầu:
“Nó ở trong tủ đồ, ta đi lại không được thuận tiện, nàng đi lấy đi!”
"ĐƯỢC!"
Vân Chước đi đến phòng Mục Thời Nghi, mở tủ quần áo của hắn ra.
Có mấy bộ quần áo nhưng đều là màu đen, bên dưới có mấy khúc vải ngược lại có màu xanh nước biển, xanh ngọc bích và xanh tre.
Vân Chước suy nghĩ một lúc và lấy khúc màu xanh nước biển.
Cô trở về phòng, tìm đông tìm tây mới tìm thấy hộp kim chỉ ở trong ngăn kéo, trong đó có kéo, kim khâu, kim đính và có nhiều chỉ màu.
Vân Chước cầm những thứ này có chút hoảng hốt.
Cô ấy biết may quần áo sao?