Nông Phụ Mạnh Nhất Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn


Đi học thời nay đồng nghĩa với việc đốt tiền.

Chỉ có liên tục không ngừng bỏ vốn, để cho người đọc sách cảm thấy thoải mái, chuyên tâm đoc sách nghiên cứu học vấn.  
Vả lại khảo trúng tú tài thì thế nào?
Trên tú tài còn có cử nhân, cống sĩ, cống sĩ còn chia nhất giáp, nhị giáp, cả Đại Ung bao nhiêu tú tài? Bao nhiêu cử nhân? Bao nhiêu cống sĩ? Đến trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa ba năm một lần.  
Trong thôn mọi người thường ngày đối với Mục Diệu Tây mắt đặt trên đỉnh đầu chính là khinh thường, không nhìn xem là ai kiếm tiền cho hắn có thể đi học, có cơ hội tham gia khoa cử.

Cùng với bạch nhãn lang một dạng, quay đầu liền bắt đầu bắt nạt mẹ con Vân thị.

Mục Nguyên thị bắt đầu tranh cãi với những người đến xem náo nhiệt.

Những lời nói hạ tiện, những lời nói độc ác lần lượt phát ra từ miệng bà ta, bộ đầu khẽ cau mày, quay người đi đến nhà trưởng thôn.

"Lâm bộ đầu..."
Mục Vượng Tài bước nhanh về phía trước và yếu ớt ngăn Lâm bộ đầu lại.

Đội trưởng Lâm nhìn Mục Vượng Tài,
“Ta đi nhìn xung quanh xem tiểu tặc này từ đâu đến, chạy về hướng nào, không cần đi theo!”   
Nói xong hắn bước đi.

Nói là tìm kiếm manh mối, hắn bước đi rất nhanh, mắt không nhíu, mục tiêu chính là nhà trưởng thôn.

Mục Vượng Tài đứng đó, trong mắt tràn đầy tức giận.  
Mục Thời Nghi vẫn chưa thực sự cắt đứt quan hệ với gia đình, mấy tên gia hoả này một người nối tiếp một người rất giỏi phô trương.
Đã quen được săn đón, Mục Vượng Tài không chịu được bị mọi người kinh thường.  
Lâm bộ đầu đến nhà Mục trưởng thôn, Mục trưởng thôn lập tức đi ra nghênh đón hắn vào nhà.

Đội trưởng Lâm không vòng vo với Mục trưởng thôn, trực tiếp hỏi:
“Ta vừa mới ở Mục gia nghe được, Mục gia lợi dụng lúc Mục tướng quân không ở nhà, cùng nhau bắt nạt thê nữ ngài ấy, chuyện này có thật không?  
"Chuyện này..."
Trưởng thôn Mục muốn nói lại do dự.

"Mục trưởng thôn, ông phải biết, một bộ khoái như ta, một trăm người cũng không bằng một Mục tướng quân.

Dù là huyện lệnh đại nhân của chúng ta nhìn thấy Mục tướng quân đều phải quỳ xuống hành lễ, ông còn không biết lựa chọn như thế nào? Ông xem vì sao Muc tướng quân lại muốn cùng thê nữ rời khỏi Mục gia? Rời đi còn muốn cắt đứt quan hệ..., Ngài ấy thực sự sẽ cùng Mục gia khôi phục quan hệ sao? Ta cho rằng không hẳn.”   
Mục trưởng thôn nghe thấy lời này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Là ta hồ đồ, đa tạ ngài đã nhắc nhở!"   
Ông không còn giấu giếm điều gì nữa, kể lại mọi chuyện đã xảy ra với Vân Chước trong ba năm Mục Thời Nghi rời đi.

"Năm đó Vân thị mang thai, nàng ta có tìm đại phu xem qua, thai vị rất ngay ngắn, nhưng thời điểm sinh đẻ lại khó sinh, còn suýt mất mạng...”
Trưởng thôn thản nhiên nói ra hoài nghi của bản thân.

Lâm bộ đầu đã nắm được điểm mấu chốt.

Nếu như ba năm trước Mục gia muốn hãm hại Vân thị, Mục tướng quân sau khi quay về đòi lại công bằng là điều hợp lý.

Lâm bộ đầu rời khỏi nhà trưởng thôn và đi về phía ngôi nhà ở cuối thôn.
Vẫn còn rất xa mới đến được nhà tướng quân, phía trước bỗng có người cản đường hắn.

"Không có việc gì thì đừng đi hướng này, tướng quân nhà ta bị thương, cần tịnh dưỡng!"   
"Làm phiền ngài thông báo giúp một tiếng, Bộ đầu Huyện Lâm Tiên Lâm Kim Đẩu cầu kiến!"
Lâm bộ đầu cung kính nói.
Đều nói trước cửa chủ tướng có bảy quan phẩm.


Tùy tùng bên cạnh Mục Thời Nghi, đi theo hắn vào sinh ra tử, họ đều là những vị tướng trẻ có công trạng trong người.

Bộ đầu như hắn căn bản không đủ để nhìn.

Phúc Hi liếc nhìn Lâm bộ đầu và nói:
"Chờ đó!"   
Thời điểm Phúc Hi bước vào viện tử, Mục Thời Nghi vẫn đang kể với Vân Chước điều kỳ lạ tiêu đầu tổng tiêu cục Uy Viễn quận Châu Dương gặp phải khi bảo hộ mũi tên.  
"Tướng quân, Lâm bộ đầu huyện Lâm tiên xin cầu kiến!"   
Mục Thời Nghi khẽ nhướng mày,
“Nói với hắn, việc ta cắt đứt quan hệ với Mục gia không phải hành động theo cảm tính, cũng sẽ không bởi vì bất kỳ người nào thay đổi quyết định này.

Hắn cứ chiếu theo quy định của nha môn mà làm việc.

Không cần đến đây hỏi ta.”   
"Vâng!"   
Phúc Hi đáp lại và rời khỏi sân.

Vân Chước nhìn Mục Thời Nghi suy nghĩ nhưng lời hắn vừa nói có ý gì.

Vừa mở miệng đã nói chuyện cắt đứt quan hệ với Mục gia.

"Mục gia xảy ra chuyện gì sao?"
Vân Chước hỏi.


"Mục gia đêm qua gặp cướp, tiền bị trộm!"   
Vân Chước sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ nói:
"Quả báo đã đến.

Hy vọng số bạc này sẽ không bao giờ tìm lại được.

Tiểu tặc này thực sự có bản lĩnh, có thể trộm bạc của Mục gia!"   
Mục Thời Nghi nghe những lời này của nàng cười thầm.  
Sính Đình liếc nhìn Mục Thời Nghi rồi nhìn Vân Chước, người đang kích động mở miệng nói xả cơn tức.

Cô bé lấy mứt trái cây ăn từng miếng nhỏ.

Khi Phúc Hi quay trở lại, hắn đem những lời của Mục Thời Nghi không sót một từ truyền lại, Lâm bộ đầu ngay lập tức rõ ràng, chuyện này có thể không phải nói suông để trút giận, nhất định còn sự tình khác.

Hắn phải điều tra xem Vân thị đã làm gì khi đến huyện thành hai ngày trước? Đại phu đã nói gì sau khi nàng ta đến y quán? Sau đó mới quyết định nên giải quyết chuyện mất tiền của Mục gia như thế nào.

Toàn lực điều tra, hay là làm cho có lệ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận