Phục Hi liếc mắt nhìn Vân Chước, lặng lẽ gật đầu.
"..."
Vân Chước quay người trở lại trong sân, đi tới trước mặt Mục Thời Nghi, hết sức ôn hoà nhã nhặn nói:
“ Kỳ thực huynh không cần kêu Phúc Hi đi theo ta, ta không đi sâu vào trong núi, cũng sẽ không đi xa, chỉ ngay ở dưới chân núi thôi sẽ không gặp gì nguy hiểm đâu.”
"Chước Chước, nàng đừng nghĩ ai cũng tốt như vậy, Mục gia những người kia chính là vết xe đổ!" Mục Thời Nghi nhắc nhở.
Vân Chước lấy dao găm từ thắt lưng ra: "Ta không sợ bọn họ!"
"Ta cũng không sợ bọn lưu manh thối!" Vân Chước nói xong liền xoay người rời đi.
Mục Thời Nghi há miệng, lại không thể nói ra lời nào thuyết phục cô ở lại.
Tính khí Vân Chước luôn rất bướng bỉnh, cũng rất có chủ kiến của mình, việc nàng ấy đã nhận định người khác có khuyên nhủ như thế nào cũng vô dụng.
Phục Hi tiến lên, với một chút thấp thỏm:
"Tướng quân!"
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Trước đưa đồ trở về thì bị Mục gia lừa gạt, hôm nay đi theo phu nhân lần đầu tiên đã bị phát hiện.
"Ngươi đi huyện thành đến tiệm bán hạ nhân chọn một nha hoàn có võ công, sức lực lớn quay về đây!"
Hắn lo lắng khi Vân Chước ra ngoài đào thảo dược một mình.
Nàng không muốn ai đi theo mình, chi bằng mua một cái nha hoàn có võ công đi theo nàng vào núi, có thể bảo vệ nàng mọi lúc.
Đợi nàng chơi đủ rồi, cũng nguôi giận sẽ cùng hắn đi kinh thành.
Hắn tin rằng ngày này sẽ không còn lâu nữa.
"Vâng!"
Phúc Hi đáp lại lập tức cưỡi ngựa đến huyện thành.
Bạch Dật Hiên nhìn lắc đầu.
Sính Đình đứng một bên, dùng ánh mắt trầm tư nhìn Mục Thời Nghi, sau đó không nói một lời đi thẳng vào phòng.
Mục Thời Nghi nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của Sính Đình khẽ thở dài.
Hai mẹ con nhà này, một người luôn giữ chính kiến của bản thân, người còn lại hoàn toàn phớt lờ hắn.
Vân Chước tức giận cũng có thể hiểu được.
Nhưng Sính Đình không giống với những hài tử khác, con bé đối với hắn không có ý định thân cận, điều này rất là kỳ quái.
Vân Chước lại một lần nữa vào núi, vẫn tiếp tục tìm tìm tìm, rồi lại đào đào đào, lần này cô may mắn hơn, phát hiện hơn mười cây Bạch Cập, so với Hạ Cô thảo không được bao nhiêu tiền thì Bạch Cập đáng tiền hơn rất nhiều.
Vân Chước lập tức bắt tay vào đào, sau đó cẩn thận đặt chúng vào giỏ, cô quyết định sẽ làm thêm vài chiếc giỏ nhỏ, đến lúc đào thảo dược có thể trực tiếp phân loại.
Sau khi đào xong hơn chục cây Bạch Cập, Vân Chước thấy đã đến lúc phải về nhà.
Đứng trên con đường nhỏ nhìn đến ngôi nhà cuối thôn.
Vân Chước không khỏi thở dài:
"Khi nào ta mới có được một ngôi nhà thuộc về mình?"
Không phải là cô giận dỗi mà nghĩ như vậy.
Mà là cô không có cảm giác thân thuộc khi ở đây, điều này khiến cô có chút nôn nóng.
Khi Vân Chước về nhà, cô gặp mấy người đang làm việc trên đồng.
"Vân thị?" Vân Chước gật đầu.
"Ngươi đây là đi đào thảo dược sao? Thời nghi nhà ngươi có phải bị thương rất nặng không?" Đại bá trong thôn hiếu kì hỏi.
"Đúng là bị thương, có một chút nghiêm trọng, nhưng mà đại phu nói chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là có thể khỏi!"
Trả lời như vậy hẳn là không sai phải không, Vân Chước suy nghĩ như thế.
Đại bá gật đầu:
“ Các ngươi thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bố mẹ Thời Nghi sao?”
"?" Vân Chước đứng hình, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta thì muốn đoạn tuyệt.
Còn về phần Mục Thời Nghi huynh ấy nói như thế nào hay muốn làm gì thì làm, ta không quản!"
"Ngươi thực sự không nên làm như vậy.
Thời Nghi trong cơn nóng giận nói như vậy ngươi còn cho là thật? Ngươi nên khuyên nhủ Thời Nghi a, cùng cha mẹ ruột náo như vậy là đủ rồi, giữa cha mẹ và con cái làm gì có thù hận, hắn làm như vậy truyền ra ngoài thành danh coi như là hủy hết, đối với tiền đồ cũng có hại.
Còn nữa, ngươi là con dâu trong nhà, bị mẹ chồng trách mắng mấy câu đã náo đến long trời lở đất, sau này ai giám lấy Sính Đình nhà ngươi…”
Vân Chước nghe những lời này chớp chớp mắt.
Tên ngốc này từ đâu đến thế? Nói những điều vô nghĩa trước mặt cô, còn dạy cô phải làm thế nào.
Cô ngắt lời đại bá này.
“ Dựa theo tuổi tác bối phận, ta nên gọi ông một tiếng đại bá.
Ông thế này rất nhân từ đại nghĩa, vậy ta đánh ông một trận, đâm ông vài đao, rồi quay lại nói với ông ta ân hận, áy náy, ông có lẽ cũng đại nhân đại lượng tha thứ cho ta, không bắt ta bồi thường đâu phải không?”
Vân Chước nói xong rút dao găm ra cầm trong tay, như thể lúc này đại bá kia dám đáp ứng, cô liền dám rút dao găm ra đâm ông vài nhát.
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Lão thúc trong thôn rất tức giận.
“Hừ, ông chính là ngồi nói chuyện không đau lưng, lửa than không rơi xuống mu bàn chân nên ông đâu biết đau, lo chuyện bao đồng.
Ông có biết ta đi y quán trên huyện đại phu đã nói gì không? Nói ta lao lực quá sức thành bệnh, ngài ấy căn bản không thể chữa khỏi.”
“Ta đã như thế này rồi, còn với người nhà họ Mục giảng nhân nghĩa, đạo lý, hiếu đạo, não ta hỏng rồi sao? Hay là bị dày vò chưa đủ, coi thường tính mạng?”