"Vậy ngươi đi ngủ sớm đi!"
Khi Vân Chước trở lại cửa phòng Bạch Dật Hiên, Bạch Dật Hiên vẫn còn ở đó.
Tùy An cúi đầu đứng sang một bên, cảm thấy xấu hổ.
"Cái đó……"
Vân Chước sắp xếp lại từ ngữ rồi nói:
"Đây là phân phó của tướng quân.
Mau xem cho Tùy An một chút!"
"..."
Bạch Dật Hiên bật cười.
Vân Chước mạnh miệng nhưng lòng mềm.
Nhưng hắn vẫn khám cho Tùy An và kê đơn thuốc.
"Uống, rửa bên ngoài, bôi bên trong, nửa tháng sẽ trị tận gốc, ngày mai để Phúc Hi đi huyện thành bốc thuốc!"
Nghe được lời này.
Đôi mắt của Tùy An sáng lên.
Vân Chước cũng trở nên vui vẻ.
Tuy nhiên, tất cả các phòng trong nhà đều chật kín người, Vân Chước vốn muốn Tùy An ở với Hoàng thẩm, nhưng nàng ta nhất quyết muốn trải chăn nằm dưới đất tại phòng của cô và Sính Đình.
Vân Chước cảm thấy Tùy An đáng thương, cuối cùng cũng không từ chối.
Cô và Sính Đình ngủ trên giường, Tùy An ngủ dưới đất.
Đến nửa đêm, Vân Chước nghe thấy âm thanh sột soạt, kìm nén tiếng khóc.
Cô tỉnh dậy, nhẹ nhàng hỏi:
“Tùy An, ngươi sao vậy?”
"Phu nhân, nô tì không sao!"
Vân Chước không tin điều đó.
Cô đứng dậy thắp ngọn đèn dầu, thấy Tùy An nằm dưới đất mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt đẫm, run rẩy không ngừng.
"Bệnh cũ tái phát sao?" Vân Chước hỏi.
Tùy An gật đầu,
"Trước đó bọn họ muốn kích thích, vì vậy cho thuốc vào cơ thể nô tì, ban đêm có thể bị ngứa ngáy không chịu nổi.
Phu nhân, nô tì chỉ cần chịu đựng một chút sẽ qua!"
"..."
Những tên cầm thú này.
Vân Chước không thể chịu đựng được.
Rót một cốc nước lạnh rồi đưa cho Tùy An.
"Phu nhân, người không cảm thấy nô tì bẩn thỉu sao?"
Tùy An nhìn ly trà trước mặt hỏi.
"Lại không phải lỗi của ngươi, là lỗi của thế đạo, là lỗi của những tên súc vật cầm thú kia tạo nghiệp, ta chê ngươi làm các gì? Uống chút nước đi, rồi chúng ta nói chuyện.
Nếu không được thì chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
Nhẫn nại một chút nhé Tùy An, đợi ngày mai Phúc Hi bốc thuốc trở về, ngươi sẽ từ từ tốt lên thôi, Bạch công tử y thuật rất tốt.”
Tùy An cầm lấy chiếc cốc với đôi tay run rẩy.
Nhấp từng ngụm nước lạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô từ nhỏ đã bị bán đến tiêu cục, thời điểm luyện tập võ thuật, còn phải học nhu thuật, để cơ thể mềm mại có thể tùy ý bày ra đủ loại tư thế.
Khi còn nhỏ cô không hiểu, lúc luyện tập cùng ma ma đủ loại quy củ khác nhau, có chút vụng về lại hiền lành, đợi đến khi cô hiểu ra thì đã mắc kẹt trong bùn, vô phương thoát khỏi.
Nàng chưa bao giờ được đối xử tử tế, đây là lần đầu tiên có người ở bên khi cô đau đớn, rót cho cô ly nước.
"Phu nhân, cảm ơn người!"
"Cám ơn cái gì? Ngươi nên cảm ơn Mục Thời Nghi, cảm ơn Phúc Hi đã mua ngươi về, còn có Bạch tiên sinh giúp ngươi khám bệnh!"
Vân Chước không dám tranh công.
Cô mở cửa sổ, một làn gió mát thổi vào.
Chân trời dần dần sáng lên.
"Tùy An, ngươi xem, bóng đêm đã qua bình minh sắp đến rồi, chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ mọc, thế gian tràn đầy nhiệt huyết.
Những điều này cũng giống như quá khứ của ngươi, đều đã qua rồi, tiếp theo đây là cuộc sống mới của ngươi! "
Vân Chước nhẹ giọng nói.
Đôi mắt cô nhìn xa xăm.
Tùy An cầm tách trà nhìn Vân Chước , sau đó nhìn về phương xa.
Một nụ cười nhẹ dần hiện ra từ khóe miệng.
Số mệnh của cô ấy đúng là không tệ, có thể gặp được phu nhân khi đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Phu nhân nói cô là nha hoàn được Tướng quân mùa về, điều này không sai.
Nhưng Phúc Hi trên đường đã nói, cô nếu như không thể làm phu nhân lưu mình lại, sẽ lập tức sẽ bị trả về chỗ cũ, tức là tiệm buôn bán hạ nhân, võ nghệ có cao đi chăng nữa cũng vô dụng.
Vậy nên người chân chân chính chính cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng chính là phu nhân.
Sính Đình nằm nghiêng trên giường trầm mặc nhìn cảnh tượng này.
Nguyên lai mẹ của nó là người tốt như vậy...!
Âm thanh Hoàng thẩm thứ dậy làm Vân Chước bừng tỉnh khi đang rơi vào trầm tư.
“Phu nhân sao lại dậy sớm như vậy?”
"À, chào buổi sáng Hoàng thẩm!"
Vân Chước mỉm cười chào hỏi.
Xoay người mặc quần áo vào, cô quyết định đi chạy bộ, không cần chạy nhanh, chỉ cần chạy chậm để rèn luyện cơ thể.
Kiếm tiền quan trọng, sức khỏe còn quan trọng hơn.