Nông Phụ Mạnh Nhất Nông Nghiệp Cũng Phải Bị Đảo Lộn


Mục Thời Nghi đóng sách lại tùy ý ném trên bàn, nhìn Mục Diệu Tây với ánh mắt trào phúng có chút lạnh lùng.

Đánh tiếng? thúc giục?   
Đây là đang xem Mục Thời Nghi hắn là bồ tát, từ bi cứu khổ cứu nạn sao.  
"Mục Diệu Tây, ngươi có hay không cảm thấy, ta đối trong nhà náo đến trở mặt là mượn chuyện này để thoát khỏi các người?”   
"..."   
Mục Diệu Tây trầm mặc.

Nhưng ánh mắt hắn đã nói cho Mục Thời Nghi biết, hắn và tất cả những người trong Mục gia đều nghĩ như vậy.

Mục Thời Nghi cười khẩy
“Ta nhớ thời điểm rời nhà, ta đã quỳ xuống trước mặt cha mẹ thỉnh cầu bọn họ chiếu cố tốt cho Chước Chước đang mang thai, ta cũng đặc biệt cố ý đến tìm huynh đệ các người, xin nhờ các ngươi chiếu cố Chước Chước, các ngươi lúc đó đều bảo đảm có thể chiếu cố tốt mẹ con bọn họ, còn bảo ta cứ việc yên tâm đi đi, cố gắng vì tương lai của mình.

Mỗi lần ta viết thư và gửi đồ về, ta đều nghe Phúc Hi nói ngươi luôn có mặt, thư từ cũng chính miệng người đọc cho cha mẹ nghe, có những cái gì trong lòng ngươi đều rõ!”  
"Trong nhà thiếu bạc sao? Thiếu lương thực sao? Không thiếu, nhưng hãy nhìn xem các ngươi đã làm cái gì?"   
“Khi ta trở về, hai mẹ con họ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Các người mỗi ngày ăn uống sắc mặt hồng hào, mập mạp và khỏe mạnh.

Các người dùng tiền của ta lại dày vò hành hạ vợ và con của ta.

Các người cho rằng ta là bùn nhão, có thể tùy ý nắn bóp sao?”  
“Ta mẹ nó tổ tiên tám đời nhà ngươi…”   
Mục Thời Nghi đưa tay lật đổ bàn, sách và quân cờ trên bàn rơi xuống đất, hắn tức giận hét lên:
“Các ngươi cho rằng ta chết rồi sao?”  
Mục Diệu Tây co rúm lại vì sợ hãi.

"Tam ca..."   
"Ai là tam ca của ngươi? Ai con mẹ nó muốn trở thành người nhà của đám cầm thú các người, cả nhà ngươi đều là súc sinh!"  
Mục Thời Nghi giơ tay đấm Mục Diệu Tây
"Ngày ta trở về ta đã muốn đánh cho các ngươi một trận.

Một lũ lòng lang dạ sói cũng dám ở trước mặt ta nhảy nhót!”   
"Ai cho ngươi ăn gan hùm mật báo đó?"
“ Đồ chó má, bao nhiêu sách ngươi đọc đều cho chó ăn rồi sao!”   
Mục Thời Nghi nói xong liền đá Mục Diệu Tây một cước xuống đất.

Mục Diệu Tây đau đớn và sợ hãi.

Hắn vội vàng cầu xin:
“Đừng đánh ta, ta sai rồi, ta biết mình sai rồi!”   
Hắn thậm chí không thể đứng lên, chỉ có thể bò ra ngoài.

Mục Thời Nghi chậm rãi đi phía sau hắn ta, sau khi Mục Diệu Tây bò ra đến cổng lớn, một chân dẫm lên lưng hắn ta và nói:
"Trở về gọi tất cả những tên súc sinh trong nhà ngươi qua đây, thiếu một người ta sai Phúc Hi đến nhà giết một người, thiếu hai người giết một đôi, đừng nghĩ là ta chỉ hù doạ các ngươi , một khi đã dính máu ta cái gì cũng làm tới được!”  
"Cút!"   
Mục Diệu Tây vừa lăn vừa bò bỏ chạy, hắn ta sợ đến hồn bay phách lạc, tiểu tiện ra quần, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, thậm chí còn nôn ra máu, máu nhuộm đỏ y phục, trông cực kỳ đáng sợ.

Mục Thời Nghi đứng ở cửa.

Lồng ngực lên xuống dữ dội.

Hắn hôm nay phải cho Mục gia nhìn rõ, những lời hắn nói ngày đó không phải là tùy tiện nói ra.

Hù doạ bọn họ, bọn họ cũng xứng.

"Hà cớ gì phải như vậy? Cẩn thận vết thương lại rách!"
Bạch Dật Hiên nhẹ giọng nói.

Mục Thời Nghi hít một hơi thật sâu.

"Trong lòng ta oán hận, lửa giận này không phát ra, ta giữ lại làm thuốc nổ sao?”
Mục Thời Nghi lạnh lùng nói.

Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phát ra âm thanh rắc rắc.

" Hoàng thẩm!"   
"Có nô tì!"
Thím Hoàng nhanh chóng tiến tới run rẩy trả lời.

"Ngươi đi tới nhà tộc trưởng một chuyến, kêu ông ta mang các trưởng lão trong tộc tới đây ngay lập tức để cắt đứt quan hệ, không thể đợi quá lâu!"   
Mục Thời Nghi cảm thấy tức giận.

Mấy lão khốn kiếp này cho mặt mũi còn không biết đủ.

Đều nghĩ rằng hắn đang giận dữ nên nói chơi sao, làm việc dây dưa không dứt, mười người vạn ý.  
"Vâng!"   
Hoàng thẩm vội vàng chạy đến nhà tộc trưởng.

Tuy mới tới đây hai ngày nhưng bà đã nắm rõ hết tình hình trong thôn, tìm nhà của tộc trưởng rất dễ dàng.

"Dật Hiên, ngươi đi giúp ta mang ghế tựa ra đây, những người này không xứng bước vào cửa lớn nhà ta!"   
"..."   
Bạch Dật Hiên vỗ nhẹ lên vai Mục Thời Nghi.

Đi lấy cho hắn một chiếc ghế, nhìn hắn ngồi xuống ôm lấy eo.

"Vết thương nứt ra rồi?"
Bạch Dật Hiên hỏi.

"Không có, chỉ bị rách một tí thôi!"
Nỗi đau này không là gì, không bằng nỗi đau trong lòng đối với mẹ con Vân Chước , day dứt và đau xót.

Mục Thời Nghi cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm, quay đầu lại nhìn thấy Sính Đình đang đứng cách đó không xa, im lặng nhìn hắn.

Đôi mắt đó dường như đã nhìn thấu quá nhiều thứ, sự ngây thơ đan xen những thăng trầm của cuộc đời.

"..."   
Trái tim của Mục Thời Nghi đau đớn.

Mẹ con hai người, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?   
"Dật Hiên, ngươi đích thân đi đến nha môn một chuyến, mời huyện lệnh tới đây.

Sau khi đoạn tuyệt, ta muốn kiện Mục gia ngược đãi vợ con ta!"   
Chuyện này hắn không muốn nhịn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui