"Mục Vượng Tài, thấy được thì nhận lấy.
Dựa vào những việc các ngươi làm, Thời Nghi đừng nói đưa tiền, đáng ra là một văn cũng không đưa, đi khắp Đại Ung nó đều có lý!”
Mục tộc trưởng lắc đầu thở dài, ngồi xuống bắt đầu viết thư đoạn tuyệt.
Ông cũng viết ra nguyên do của sự việc rất cẩn thận, Mục gia tập thể ức hiếp vợ và con gái Mục Thời Nghi trong ba năm, xem người như súc vật mà sai bảo, dẫn đến Vân thị lao lực quá sức thành bệnh.
Mục Thời Nghi trở về tức giận muốn đoạn tuyệt, Mục Vượng Tài yêu cầu muốn một vạn lượng bạc tiền hiếu dưỡng, Mục Thời Nghi đưa ra mức giá hai ngàn lượng bạc đã đạt được sự đồng thuận, do tộc trưởng thôn Đại Mục, năm vị trưởng lão, trưởng thôn, cùng nhiều thôn dân làm làm chứng, ký tên, ấn dấu tay để đoạn tuyệt.
Từ nay về sau, Mục Thời Nghi và Mục gia đường ai nấy đi, sống hay chết cũng không liên quan, không còn qua lại.
Thư được làm thành bốn bản, mỗi bên giữ một bản, một bản lưu trong tộc còn một bản gửi đến huyện nha lưu trữ.
Mỗi nhân chứng sẽ được lấy dấu vân tay và ghi tên của mình.
Từng người một đến, không ai có thể tránh khỏi.
Hai ngàn lượng là ngân phiếu hai ngàn lượng, đặt lên bàn rất mỏng manh, giống như mối quan hệ giữa Mục gia và Mục Thời Nghi, mỏng manh như vậy, có gió sẽ bị gió thổi bay.
Khi ấn dấu vân tay Mục Thời Nghi rất bình tĩnh, không có cảm giác gì.
Hắn bình tĩnh đến lạ thường.
Còn Mục Vượng Tài ấn dấu vân tay, đôi tay ông run rẩy.
Ông hiểu rõ sau khi ấn vào tờ giấy này, từ nay về sau bất luận Mục Thời Nghi có thịnh vượng như thế nào, ông cũng không thể đến náo.
Mục Thời Nghi lấy ra hai ngàn lượng bạc mà không hề cau mày, chứng tỏ trong tay hắn còn có nhiều hơn...!
"Ta nghĩ những người khác của Mục gia cũng nên ấn vào!" Mục Thời Nghi nhẹ nhàng nói.
Mục tộc trưởng gật đầu:
"Nên vậy!"
Sau đó ông thêm vào phía sau tên của những người khác của Mục gia, Mục tộc trưởng để cho Mộ Nguyên Thạch dẫn đầu đến ấn dấu vân tay.
Mục Viễn thị trong đầu chỉ có hai ngàn lượng bạc, căn bản không có khả năng do dự, tộc trưởng chỉ ở chỗ nào, bà ta sẽ để lại dấu vân tay màu đỏ chỗ đó.
Những người còn lại của Mục gia lúc này không ai dám làm ầm ĩ, vội vàng ấn dấu tay xong đứng sang một bên.
Nhìn những hắc tự và hồng ấn trên giấy tuyên thành màu trắng.
Mục Thời Nghi cười lạnh :
"Lâm bộ đầu !"
"Có tiểu nhân !"
"Nói xem ngươi đã điều tra được những gì!"
Mục gia sắc mặt đại biến, ngay cả Mục Vượng Tài cũng sửng sốt, nằm mơ cũng không ngờ rằng Mục Thời Nghi sẽ ra một chiêu như vậy.
“ Hồi tướng quân, thời điểm tiểu nhân điều tra vụ á trộm tiền của Mục gia, đúng lúc đến trấn Sơn Thủy, lúc cùng một người tán gẫu có đề cập đến trấn Sơn Thủy có một bà đỡ, ba năm trước có đến thôn Đại Mục đỡ đẻ cho một người, sau việc này cả gia đình bà đỡ đó chuyển đi, hàng xóm xung quanh nói gia đình bà đỡ này vốn dĩ rất nghèo, nhưng mà đột nhiên giữa chừng có tiền rất kỳ quái, con dâu bà đỡ còn đến khoe khoang mẹ chồng nàng ta có tới cả trăm lượng bạc.
Tiểu nhân đã sai phía dưới, vài bổ khoái đi tìm xem gia đình bà đỡ đó chuyển nhà đến nơi nào, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức!”
Chỉ cần di chuyển bằng hộ tịch, muốn tìm một gia đình dễ như ăn sáng.
Mục Nguyên thị có chút ngốc lăng.
Bà đỡ trấn Sơn Thủy chính là người đã đỡ đẻ cho Vân thị.
Nhưng mà một trăm lượng, làm sao có thể? Bà chỉ đưa có hai lượng bạc, vẫn là bởi vì Vân thị khó sinh, suýt nữa thì không cứu được, lúc đó bà vẫn chưa kiểm soát được Vân thị, sợ Vân thị tính sổ nên mới đưa cho bà đỡ hai lượng bạc, nhất định phải cứu được Vân thị.
Bà ta cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, không sợ bị điều tra, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mục Vượng Tài đột nhiên nhìn Lâm bộ đầu , nghiến răng nghiến lợi, sau đó phát hiện Mục Thời Nghi lạnh lùng lặng lẽ quan sát mình, ông mở miệng nói:
“Lúc đó…”
"Ông không phải giải thích, Lâm bộ đầu , nếu ngươi đã mang người tới đây, như vậy Mục gia từng người từng người một đi vào bên trong sân viện cẩn thận dò hỏi tình hình lúc đó, để tránh lại nói tôi đổ oan cho người khác hay là ỷ thế hiếp người, cứ để Mục tộc trưởng, các vị trưởng lão và thôn trưởng vào làm nhân chứng, tình hình lúc đó thế nào? Những người khác của Mục gia thời điểm đó đang ở đâu, làm cái gì?”
“ Ba năm qua vợ và con gái ta đã sống như thế nào....!Cùng nói về chuyện này!” Mục Thời Nghi lạnh nhạt bổ sung thêm một câu
"Đúng!"
Có nhiều chuyện không thể nói dối bởi vì hầu hết mọi người trong thôn đều biết một chút.
Người Mục gia đều rất sợ hãi, bắt đầu từ vợ chồng Mục Đại Lang.
Trong sân âm thanh nói chuyện không lớn, bên ngoài khó có thể nghe rõ, chính sự mơ hồ này khiến người ta trong lòng run rẩy hơn.
Khi vợ chồng Mục Đại Lang bước ra, hai chân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Vợ chồng Mục Nhị Lang được gọi vào trong, đến khi bước ra thì sắc mặt vô cùng không tốt, đều vô tri vô giác.
Mục Tư Thủy và Mục Quảng Tông hai người thấp thỏm bất an vào trong, thất hồn lạc phách đi ra, khuôn mặt vẫn còn áy náy, hối hận.
Mục Diệu Tây ngồi trước mặt Lâm bộ đầu :
“Ta không biết cái gì cả, lúc đó ta đang ở thư viện huyện thành, ba năm nay ta ở bên ngoài đọc sách, hiếm khi về nhà, những chuyện này ta cũng không biết nhiều.”