Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đạigầy Dựng Gia Viên


Dương Hoằng giải thích :

" Đây là canh bồ câu không phải thịt heo...!"

" Con gì cũng là thịt đều phải đưa ta nấu , nấu rồi mới phân ra ăn , ngươi dám ăn mảnh trước mặt bà , bà đây...!"

" Cầm Hoa nương..

" Dương Nhan vội ngăn bà tiếp tục nói.

Hộc hộc sức khỏe bà nương khỏe thật lúc có gì đi như bay.

" Chuyện gì cũng từ từ , bà làm vậy cháu nó sợ , chắc là tiểu Hoằng nấu trước để thịt lâu có mùi thì sao.

"

" Đúng đúng là đại bá nương trách sai cháu.

" Bà vừa thấy Dương Đệ đã đổi giọng :

" Là đệ cho phép tiểu nhi nấu , ở trong chỉ có một con chim bồ câu nhỏ cũng không cần nạp vào , đại ca , đại tẩu nếu muốn ăn thì bảo Dương Kiêu đi bắt.

"

Dương Kiêu : ° ...!°


Cầm Hoa nương nghe nhị thúc nói vậy cũng biết rồi.
Lão nhị cũng lâu lâu đem con này con kia về ăn , bà đều đem đi giấu chỉ có đại phòng ăn.

Mặt Dương Nhan cũng nhíu lại , không phải vì ham chúc thịt đó.
Ông hiểu tính cách nhị đệ , chỉ có con chim nhỏ dù ông không nói vào chỉ cần bà nương nói nhị đệ cũng im lặng cam chịu.
Trưởng huynh như cha trưởng tẩu như mẹ.
Nhị đệ đặc ông trên đầu , nay lại nói thêm vào , vậy muốn tính toán với đại ca này rồi.

Dương Kiêu không hứng thú họ nói gì mắt chỉ nhìn nồi canh tỏa hương.
Chợt nghe Dương Kiêu hét lên " A....!"

" Mẫu thân là nấm dại , nhị phòng dám ăn nấm dại không sợ trúng độc sao!!? "

Cầm Hoa nương nghe vậy nhớ ra.
Hôm qua trong sọt tre đựng toàn nấm trắng.
Hôm qua mẫu tử nhị phòng đã ăn nay vẫn bình thường , nhìn Dương Hoằng vẫn khỏe vậy chứng tỏa nấm không độc.

Dương Nhan không hiểu ai ăn nấm dại không sao gì chứ.

" Đại tẩu hôm nay tức phụ đã nói , hôm qua có ăn nấm dại vẫn khỏe bình thường.

"

" Tầm bậy nấm dại sao có thể ăn lung tung lỡ có trúng độc bạc đâu mà tìm đại phu.

" Lỡ có chuyện gì bắt ông xuất bạc ra , quan trọng lão nhị còn phải phụ kiếm tiền cho ông , mất nhiều hơn được.


Nãy giờ Dương Hoằng nghe nói chuyện giờ mới chiêm vô :

" Để con múc cho đại bá đại bá nương nhị ca mỗi người chén canh nóng thưởng thức aha..

"

Dương Nhan, cầm Hoa nương, Dương Kiêu : ( • ...!• ) ...

" Mẫu thân con nghe nói thôn kế bên cũng có người đi rừng hái nấm dại ăn , ngày đầu còn không sao rất khỏe , tinh thần cũng dồi dào , thấy vậy không sao lại ăn tiếp , ăn lần này còn nhiều hơn lần đầu đến cả nước cũng không bỏ....!Kết quả....!"

Cầm Hoa nương nghe tâm nhiều chuyện hối nhi tử :

" Lão nhị con kể họ còn sống hay chết đã ngừng làm gì ? "

" Mẫu thân là cả nhà đều chết , cả gia đình thật thảm thương!!!! " Dương Kiêu nói xong cũng quên mình cũng làm ác mà biết thương hại.

Dương Nhan nghe vậy phát tay áo bỏ về phòng.

Dương Hoằng vui vẻ tự nhiên thấy Dương Kiêu thuận mắt chút.

" Đại bá phụ nấm này không độc ăn không chết được.

" Hắn vội nói theo :

" Điệt nhi ăn đi đại bá đã ăn ở nhà trưởng thôn rồi.

"

Thì ra đi nhà bác trưởng thôn.

Cầm Hoa nương và Dương Kiêu : "" ...!"" ???






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận